Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 2



Vì chuyện này mà mấy đêm liền người không sao chợp mắt nổi, còn lo lắng hơn cả con nữa!”

Phụ thân thương nàng, điều này không có gì phải hoài nghi.

Ngày trước, sau trận ẩu đả vì con chó, chính nàng đã khuyên phụ thân cưới vợ kế, sinh thêm con trai để người có chỗ nương tựa.

Phụ thân nàng nhất quyết không chịu.

Người yêu thương mẫu thân nàng, nhưng mẫu thân nàng hồng nhan bạc mệnh, sinh nàng xong thì qua đời.

Trong thời buổi này, “vô hậu” là điều khiến thiên hạ chê cười nhất.

Nàng không muốn phụ thân bị người đời chèn ép.

Cũng không muốn người phải cô đơn lẻ bóng đến cuối đời.

Mẹ kế chính là do một tay nàng dùng tiền cưới về cho phụ thân.

Ban đầu phụ thân không đồng ý, nhưng mẹ kế rất khéo léo, lại thêm nàng hết lòng vun vén, cuối cùng nàng cũng có một đệ đệ.

Hiện tại, chuỗi ngày êm ấm chưa kéo dài được bao lâu, nàng lại sắp phải chịu khổ rồi.

Nàng khóc lóc thảm thiết:

“Thật sự không thể thương lượng lại được sao? Từ nhỏ con và Thẩm Từ đã kết thù chuốc oán, làm sao có thể thành phu thê cho được?!”

Nghe đâu Thẩm Từ khi hay tin, không những không tức giận mà còn phá lên cười.

Hắn còn buông lời độc địa, rằng cứ chờ nàng gả sang, hắn sẽ tìm đủ mọi cách hành hạ nàng cho đến chết.

Nàng nghe mà muốn khóc thét lên.

Phụ thân cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.

Mẹ kế kéo nàng sang một góc, thì thầm to nhỏ:

“Nhị nương, đừng quá lo lắng. Nam nhân dù có cứng đầu sắt đá đến đâu, chỉ cần con đủ mềm mỏng dịu dàng, nhất định có thể thu phục được hắn.”

Nghe đến hai chữ “thu phục”, mắt nàng chợt sáng rực lên.

Nàng lập tức xắn tay áo, hăm hở: “Mẹ kế mau dạy con, làm cách nào để thu phục hắn đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

3

Trong phòng thêu của mẹ kế, chỉ độc một ngọn đèn dầu leo lét soi sáng.

Bà lén lút rút từ trong n.g.ự.c áo ra một cuốn sách nhỏ bọc lụa.

Nàng thầm nghĩ: “Lẽ nào là võ lâm bí kíp?”

Mẹ kế trông dáng vẻ bên ngoài lúc nào cũng hiền hòa, đoan trang.

Thật không ngờ.

Người kín đáo không phô trương, hóa ra lại là một cao nhân ẩn dật.

Nàng nhìn mẹ kế bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ sùng kính.

Cho đến khi bà đỏ mặt, lật giở trang đầu tiên.

“Tranh… tranh xuân cung đồ?!”

“Suỵt! Suỵt! Nhỏ tiếng thôi nào!”

Lòng nàng nguội lạnh đi quá nửa, vội kéo tay mẹ kế mà phân bua:

“Mẹ kế, người về nhà ta sau này, để con kể lại cho người nghe tường tận. Con và Thẩm Từ từ nhỏ đến lớn đã ẩu đả không biết bao nhiêu trận rồi—”

“Thôi đừng kể lể nữa! Cứ nghe ta, chắc chắn không sai đâu!”

Mẹ kế nói, nàng gả vào nhà họ Thẩm, lại thêm mối thù truyền kiếp giữa phụ thân nàng và Thẩm lão gia.

Chắc chắn những ngày tháng sau này của nàng sẽ chẳng thể yên ổn.

Nhưng chỉ cần nàng nắm được trái tim Thẩm Từ, thì những người khác đều không đáng ngại.

Đợi đến khi có hỷ, nàng sẽ như cá gặp nước, muốn ngang dọc thế nào cũng được!

Nàng hiểu ý của mẹ kế.

Nhà họ Thẩm con cháu vốn thưa thớt, Thẩm phu nhân cũng chỉ có độc nhất một mụn con trai là Thẩm Từ.

Nếu nàng sinh được con nối dõi cho Thẩm Từ, địa vị của nàng trong nhà họ Thẩm ắt sẽ không tầm thường.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com