Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
1
Từ thuở nhỏ, phụ thân đã dạy nàng rằng:
“Nhà họ Thẩm kế bên, không một ai là người tử tế.
Ngay cả con ch.ó họ nuôi cũng chạy sang tiểu tiện lên tượng sư tử đá trước cổng nhà mình.”
Nàng rất mực nghe lời phụ thân, quyết thay người báo mối thù này.
Nàng rình mò suốt ba ngày trời, cuối cùng cũng tóm được con ch.ó hay sang tiểu bậy ấy.
Nàng tay cầm cành tre, rượt nó chạy qua hai con ngõ hẻm.
Sau đó, thằng nhóc nhà họ Thẩm không tìm thấy chó, liền khóc lóc bù lu bù loa, đổ tội cho nàng đã g.i.ế.c chó của nó.
“Ngươi g.i.ế.c Đại Hoàng của ta! Ngươi phải đền mạng cho nó!”
Nàng một tay xô hắn ngã lăn xuống đất, gằn giọng:
“Chó hư, chủ cũng chẳng ra gì!”
Thẩm Từ trạc tuổi nàng, nhưng vóc dáng không cao to bằng nàng.
Hắn bị nàng đè nghiến xuống đất, chân tay giãy đạp loạn xạ.
Uất quá, hắn liền túm lấy b.í.m tóc của nàng, nhất quyết không chịu buông.
Lũ trẻ hai nhà xô xát, cuối cùng cũng kinh động đến người lớn.
Phụ thân nàng bước tới can ngăn, miệng thì nói thôi đừng đánh nữa, nhưng tay lại nhanh như cắt giữ chặt Thẩm Từ cho nàng.
Thẩm Từ vừa khóc vừa gào toáng lên, gọi phụ mẫu đến cứu viện.
Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân vội vã chạy ra.
Nàng thấy tình thế bất lợi, liền nhanh chóng thu tay, lồm cồm bò dậy rồi lủi tót ra sau lưng phụ thân.
Thẩm phu nhân xót con, ôm chầm lấy Thẩm Từ mà rưng rưng nước mắt.
Thẩm đại nhân chỉ thẳng vào mặt phụ thân nàng mà mắng nhiếc:
“Con gái nhà ngươi có khác gì lũ du côn đầu trộm đuôi cướp không?”
Phụ thân nàng đâu chịu lép vế, lập tức cãi lại:
“Là do con trai nhà ngươi yếu như sên, chỉ biết khóc lóc ăn vạ mà thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm đại nhân tức đến run người:
“Ngươi! Con trai ta lớn lên sẽ là bậc đại trượng phu đội trời đạp đất! Còn ngươi, cả đời cũng chỉ sinh được một mụn con gái mà thôi!”
Những lời này như xát muối vào lòng phụ thân nàng, bởi cả đời ông chỉ có độc một mụn con gái là nàng.
Hai vị đại nhân cứ thế đứng giữa đường cãi nhau kịch liệt.
Nàng nấp sau lưng phụ thân, thầm cổ vũ cho người.
Thấy Thẩm Từ được mẫu thân dìu vào phủ để bôi thuốc.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, hắn còn ngoái đầu lại lườm nàng một cái.
Mặt mũi hắn lem luốc, mắt mũi đỏ hoe vì khóc, trông đến là buồn cười.
Nàng không nhịn được, bật cười thành tiếng ngay tại trận.
“Thẩm Từ, ngươi thật vô dụng! Sau này cứ gặp ngươi lần nào, ta đánh ngươi lần đó!”
Thẩm đại nhân tức đến nỗi tay chân run lẩy bẩy, chỉ vào mặt nàng mà rít lên:
“Nữ nhi như thế, sau này ai dám rước về làm vợ chứ?!”
Nàng bĩu môi đáp lại: "Chuyện mai sau, không phiền Thẩm bá phụ phải nhọc lòng!
Chuyện rùa đen tìm hạt đậu xanh, ai mà đoán trước được chứ?!
Hiện tại ta đánh thắng Thẩm Từ, đó mới là chuyện quan trọng nhất!”
Quả thực hả hê vô cùng.
Nào ngờ, mười năm sau, Hoàng thượng lại hạ một đạo thánh chỉ, muốn nàng gả cho Thẩm Từ.
2
Nàng ôm mặt khóc rưng rức.
“Phụ thân, có phải Hoàng thượng cố tình không?
Trong triều này, ai mà không biết người và Thẩm bá phụ là kẻ thù không đội trời chung?
Bắt con gả sang đó, thử hỏi làm sao con sống nổi đây?!”
Phụ thân nàng sầu đến độ khóe miệng cũng nổi đầy mụn nhiệt.
Mẹ kế nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng khuyên giải:
“Nhị nương, con còn không hiểu sao? Phụ thân con thương con nhất nhà.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com