Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 16



“Đi tìm mẹ kế của ta.”

Đang nói, một luồng ẩm nóng từ hạ thân chảy ra.

Máu dọc theo chân ta thấm ướt ga giường.

Mặt Thẩm Từ tái mét, lập tức sai gia nhân qua phủ bên cạnh tìm mẹ kế ta.

Lòng ta hoảng loạn như lạc vào lần đầu tiên có kinh nguyệt.

Cũng là đau bụng quặn thắt như d.a.o cắt, khiến ta nghĩ rằng mình sắp chết.

Trong phủ đèn lồng đã được thắp sáng.

Khi ta đau đến mức sắp ngất đi, mẹ chồng đã đến.

Bà thấy Thẩm Từ vẫn nắm tay ta, ngồi bên giường, mặt trắng bệch, dáng vẻ bần thần.

Lập tức quát:

“A Từ, con ra ngoài, không được ở đây nữa.”

Nhưng Thẩm Từ không chịu đi.

“Mẹ, con muốn ở bên cạnh nàng. Con sẽ không đi đâu hết.”

“Sản phòng ô uế! Con là nam nhân, sao có thể ở lại đây?”

Hiện tại, dù ta có muốn khuyên hắn, cũng chẳng đủ sức để mở miệng.

Chỉ đành thả lỏng tay ra.

Nhưng Thẩm Từ lại càng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn.

“Mẹ, Uyển Nhi đang sinh con cho con, đau đớn như thế này, mẹ bảo con sao có thể đi được?”

“Lúc mẹ sinh con, chẳng lẽ không muốn cha ở bên cạnh sao?”

“A Từ, con—!”

Ta thật sự không muốn nghe hai mẹ con họ vì ta mà tranh cãi.

Khẽ vỗ tay Thẩm Từ, yếu ớt nói:

“Tướng công, mau đi tìm mẹ kế của ta, nhanh lên.”

Đây là lần đầu tiên ta gọi hắn là tướng công.

Hắn sững sờ, nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe.

Giọng nghẹn ngào, hắn gật đầu, nói với mẹ mình:

“Mẹ, mẹ trông chừng nàng, đừng để xảy ra chuyện gì. Con đi rồi sẽ về ngay.”

Sau khi hắn rời đi, ta đau đến mức muốn ngất đi.

Mẹ chồng thở dài một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phụ nữ sinh con, luôn phải đi một chuyến qua quỷ môn quan.”

“Chỉ là ta không ngờ, A Từ lại động tình sâu đậm đến vậy.”

Ta không nói nổi một lời nào, chỉ có thể cắn chặt lấy góc chăn.

Khi bà đỡ đến, mẹ kế cũng vừa kịp tới.

Mẹ kế không kịp vấn tóc, vừa chạy vừa lao đến bên giường ta.

“Nhị Nương! Con chịu khổ rồi, mẹ kế ở đây với con, đừng sợ, không phải sợ!”

Ta nắm chặt lấy tay bà, cuối cùng bật khóc thành tiếng.

“Mẹ——”

Nước mắt mẹ kế nhỏ từng giọt xuống tay ta, bà vội vàng lau đi.

“Được rồi, mẹ ở đây, mẹ ở đây mà. Đừng sợ!”

14

Gà gáy ba tiếng.

Đứa bé cuối cùng cũng chào đời.

Một tiếng khóc vang dội làm tan đi mọi căng thẳng suốt cả đêm.

Ta kiệt sức, còn chưa kịp nhìn mặt con, đã thiếp đi ngay.

Khi ta tỉnh dậy, mùi m.á.u tanh trong phòng đã nhạt đi.

Thẩm Từ nằm úp trên mép giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ sau một đêm, hắn trông tiều tụy hơn hẳn.

Cằm gầy gò, lún phún râu xanh.

Ta khẽ động ngón tay, hắn lập tức mở mắt.

Ánh mắt giao nhau, ta gắng sức nở một nụ cười yếu ớt.

Hốc mắt Thẩm Từ lập tức đỏ lên.

“Uyển Nhi, nàng vất vả rồi.

“Chúng ta không sinh nữa, không sinh nữa.”

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của hắn, ta cũng đoán được tối qua tình hình nguy hiểm ra sao.

“Đứa bé đâu?”

Yết hầu hắn chuyển động, giọng nghẹn ngào:

“Nhũ mẫu đang trông, nàng cứ yên tâm dưỡng sức, không cần lo.”

Ta cau mày.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com