Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 17



“Làm cha mà như vậy sao? Đưa con đến đây cho ta xem.”

Thẩm Từ miễn cưỡng sai nha hoàn đi gọi nhũ mẫu.

Lúc này, mẹ kế biết ta tỉnh, liền bưng bát canh sâm vào phòng.

“Nhị Nương tỉnh rồi? Uống chút canh rồi ngủ thêm một lát nhé.”

Ta nhớ lại tối qua, ta đã nắm tay bà, gọi bà là mẹ.

Tim ta như bị thứ gì đó chèn ép, vừa chua xót vừa nghẹn ngào, mắt cũng ướt theo.

“Mẹ.”

Giọng ta vừa dứt, mẹ kế khựng lại.

Quay lưng về phía ta rất lâu, mới đáp khẽ:

“Ừ, mẹ ở đây.”

Khi nhũ mẫu bế đứa bé vào, ta bỗng dưng sinh ra chút sợ hãi, không dám nhìn.

Đứa bé nhỏ xíu nằm trong tã lót, ngủ say sưa.

Ta nhìn không chớp mắt, mãi mới cất tiếng run rẩy:

“Thẩm Từ, thật sự là con ta sinh ra sao?”

Thẩm Từ đứng bên cạnh, không mấy vui vẻ đáp:

“Chính là nó, thằng nhóc này suýt nữa hại ta mất vợ—”

“Sao nó xấu thế?”

Hắn chưa nói hết câu, đã bị ta ngắt lời.

Căn phòng im lặng một lúc, chẳng ai lên tiếng.

Cuối cùng, Thẩm Từ bật cười trước tiên.

“Xấu, chắc là giống ta.”

Mẹ kế cũng cười, pha trò:

“Nói bậy, cha nó đẹp trai thế kia! Ta thấy, chắc nó giống cậu ruột.”

Có câu “cháu giống cậu”, nghe cũng hợp lý.

Nhưng em trai ta đâu có xấu!

Sau một hồi trêu đùa, trong phòng rộn rã tiếng cười.

Phụ thân Thẩm Từ đích thân đặt tên cho cháu.

Gọi là Thẩm Dục, tự là Nhất Minh.

Đến ngày đầy tháng, Thẩm gia mở tiệc mời khách.

Ta bất ngờ phát hiện, cha ta và cha Thẩm Từ ngồi cùng một bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người còn nhường nhau vị trí chủ tọa.

Mẹ chồng và mẹ kế thay nhau bế Thẩm Dục, trêu chọc thằng bé.

Ta và Thẩm Từ nhìn nhau, cả hai cùng mỉm cười.

Bữa tiệc náo nhiệt vô cùng.

Ta ngồi một lát, Thẩm Từ nói bên ngoài gió lớn, kéo ta trở về phòng.

Cửa vừa đóng lại, hắn đã bế bổng ta lên, bước vào gian trong.

Ta vội bám lấy vai hắn, hốt hoảng hỏi:

“Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống! Mấy bước này chẳng lẽ ta đi không nổi sao?”

Thẩm Từ khẽ nhếch môi, nụ cười tràn ngập ý trêu chọc.

“Không, ta muốn bế nàng đi.”

Hắn nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống giường.

Đôi mắt dịu dàng như nước, đầy tình cảm mà nhìn ta.

“Nương tử, ta muốn—”

“Không, ngươi không muốn.”

Ta định cản, nhưng hắn đã gạt tay ta ra, ấn xuống gối.

Hôm nay, Thẩm Từ uống hai chén rượu đào.

Nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt càng trở nên quyến rũ lạ thường.

“Nương tử, nàng không nhớ ta chút nào sao?”

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên mặt, lên vành tai ta.

Giọng nói vốn đã trong trẻo, nay lại thêm chút men say, trở nên trầm khàn mê hoặc.

Như một lời thì thầm đầy mê hoặc, bên tai ta vang lên:

“Thật sự, không nhớ ta chút nào sao?”

Ta há miệng định từ chối, nhưng lại bị hắn cúi xuống hôn chặn lại.

“Nhưng ta rất nhớ nàng, nhớ vô cùng.”

“Ta muốn nghe nàng gọi ta một tiếng tướng công nữa.”

Ánh nắng bên ngoài rực rỡ.

Tình ý sâu đậm lan tràn.

Từ đầu câu chuyện, chút chiều chuộng của hắn đã dần hé lộ.

Hạnh phúc ngập tràn.

Chỉ mong những niềm vui này mãi mãi được cùng hắn sẻ chia.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com