Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chỉ có phụ thân, lặng lẽ ngồi trong thư phòng, ngẩn người trước bức tranh của mẹ.
Sau đó, tranh của mẹ ta bị ông cuộn lại, cất vào giá sách.
Rồi đến một ngày, mẹ kế được phép vào dọn dẹp thư phòng của phụ thân.
Bà lặng lẽ treo bức tranh của mẹ ta trở lại.
Mẹ kế là một người phụ nữ dịu dàng, tỉ mỉ.
Giống như bây giờ, khi ta khóc, bà không khuyên răn.
Chỉ lặng lẽ nắm tay ta, chờ ta tự bình tĩnh lại.
Ta lau nước mắt, hít mũi một cái rồi nói:
“Nếu mẹ ruột biết, chắc chắn cũng sẽ khen con có mắt nhìn.”
Phụ thân ta là do ta tự chọn mẹ kế.
Phu quân ta là người ta tự tay dạy dỗ từ bé.
Đôi lúc ta nghĩ, mình chính là người hạnh phúc nhất thiên hạ.
Ngày sinh nở đã đến gần.
Đau lưng, mỏi người, ta không thể ngủ ngon giấc suốt đêm.
Ban đêm chỉ cần ta trở mình, Thẩm Từ lập tức tỉnh dậy, giúp ta xoa lưng.
Hắn là người rất chu đáo.
Nhưng dạo này, lông mày ta thường nhảy, khiến ta bất an.
“Thẩm Từ, mấy ngày rồi mẹ kế chưa đến thăm ta?”
“Cũng khoảng bảy, tám ngày rồi. Nương tử nhớ nhà sao? Ngày mai ta đưa nàng về thăm.”
Ta khẽ ừ, dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Từ vuốt ve bụng bầu của ta, dịu giọng trách:
“Đều tại ngươi, nhóc con. Làm mẹ ngươi ngủ không yên giấc. Đợi ngươi ra đời xem ta xử lý ngươi thế nào.”
Nhìn đôi mày ôn nhu của hắn, tim ta mềm như nước.
“Thẩm Từ, trước kia ta đánh ngươi, ngươi không đánh lại. Có phải chờ để đánh con ta không?”
Thẩm Từ ngẩn người, rồi đột nhiên cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không sai, nợ mẹ con, con trả!”
Đùa giỡn một lúc, ta lại cảm thấy mệt mỏi.
Tựa vào gối mềm, ta thiếp đi một lát.
Giấc mơ thật chẳng yên ổn chút nào.
Ta mơ thấy mẹ kế rơi xuống một cái giếng sâu.
Miệng giếng rất hẹp, đen ngòm, lạnh lẽo tỏa ra hơi sương.
Dù ta gọi thế nào cũng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Ta hoảng loạn vô cùng, lo rằng đệ đệ đi học về không thấy mẹ, sẽ khóc lóc đòi tìm.
Ngay lập tức, ta buộc một sợi dây thừng, định xuống giếng tìm mẹ kế.
Nhưng vừa mới thò một chân vào giếng, từ trong đó bỗng thò ra một cái đầu rắn lớn.
Nó há miệng, cắn chặt lấy ta, kéo xuống đáy giếng.
13
Ta giật mình hét lên tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chưa kịp định thần, bụng đã bắt đầu đau dữ dội từng cơn.
Thẩm Từ nghe thấy động, lập tức bật dậy.
“Sao vậy, Uyển Nhi? Chỗ nào không thoải mái?”
“Đau bụng… Mau đi tìm mẹ kế của ta.”
Thẩm Từ rõ ràng hốt hoảng.
Ngày sinh chưa tới, mà đứa nhỏ lại muốn ra đời sớm.
Hắn còn chưa kịp xỏ giày, đã lập tức gọi người đi mời bà đỡ.
“Uyển Nhi, đừng sợ, ta ở đây với nàng.
“Nắm tay ta, nếu đau quá thì cắn ta cũng được.”
Cơn đau dữ dội khiến ta không thở nổi, chỉ có thể bấu chặt lấy tay hắn.
Móng tay ta cắm sâu vào mu bàn tay hắn, để lại những vết hằn như hình trăng khuyết rỉ máu.
Vất vả chịu đựng qua một cơn đau, ta thở hổn hển, nói với Thẩm Từ:
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com