Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
“Mẫu thân cũng vì muốn tốt cho nhà họ Thẩm. Ngươi còn trẻ, lại là độc đinh của Thẩm gia, trọng trách nối dõi tông đường sao có thể đặt cả lên vai ta.”
“Nạp thiếp… không phải cũng tốt sao?”
Thẩm Từ bỗng siết lấy cổ tay ta, áp sát lại gần.
“Tống Uyển! Nàng thật sự nghĩ vậy sao?”
“Ta chung chăn chung gối với những nữ nhân khác, nàng cũng không bận tâm sao?”
Từ khi thành thân đến giờ, hắn chưa bao giờ nổi giận với ta như thế này.
Vì chuyện nạp thiếp, giữa ta và hắn xảy ra tranh cãi.
Trong lòng ta cũng chẳng dễ chịu gì.
Ta ngẩng mặt lên, đối diện với hắn, nói:
“Đây là quyết định của mẫu thân ngươi, ngươi hỏi ta làm gì?”
“Nếu ta không đồng ý, chẳng phải sẽ bị người ta mắng là ghen tuông, nhỏ nhen sao?”
“Thẩm Từ, ngươi nạp thiếp cũng được, sinh mười đứa tám đứa với người khác cũng không liên quan gì đến ta.”
“Giữa chúng ta, nếu không có thánh chỉ, vốn dĩ chẳng thể nào ở bên nhau.”
Dưới ánh trăng, đôi mắt sáng của Thẩm Từ dần dần ngấn lệ.
Hắn run rẩy, từ từ buông tay ta ra.
“Tống Uyển, nàng thật sự, chưa từng đặt ta vào lòng chút nào sao?”
Ta nghẹn nơi cổ họng.
Chỉ cảm thấy ngàn vạn lời muốn nói đều bị chặn lại.
Cuối cùng chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Đúng vậy.”
Sau đó bỏ mặc Thẩm Từ, trở về phòng trước.
Lúc bước đi, loáng thoáng nghe thấy giọng nói tự giễu của hắn vang lên phía sau:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng có biết, hôn sự này, là ta đã vất vả thế nào mới cầu xin được…”
11
Tối hôm đó, Thẩm Từ ngồi rất lâu trong đình mới trở về.
Hắn rón rén cởi đồ, nằm xuống cạnh ta.
Có lẽ sợ hơi lạnh trên người sẽ khiến ta thức giấc.
Lần đầu tiên, hắn ngủ riêng chăn với ta.
Ta quay lưng về phía hắn, đôi khi nghe thấy tiếng thở dài của hắn.
Đêm đó, cả hai chúng ta đều ngủ không ngon.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Từ theo phụ thân ra ngoài làm việc.
Ta nói với mẹ chồng rằng muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.
Bà đồng ý, nói chuyện nạp thiếp là do bà suy nghĩ không thấu đáo, chưa hỏi qua ý của Thẩm Từ.
“Hôm qua A Từ còn nổi trận lôi đình với ta, trách ta tự ý quyết định.”
“Nó thật giống cha nó, cứng nhắc như vậy.”
“Cứ nhất mực nói rằng muốn cùng nàng sống một đời một kiếp một đôi người, thủy chung không đổi.”
“Ai dà, sao ta lại sinh ra một đứa cổ hủ như thế này.”
Ta cúi đầu không nói gì.
Những lời mẹ chồng nói, rõ ràng là cố ý để ta nghe.
Ai cũng thấy được ta và Thẩm Từ đang giận dỗi.
Nhưng đứa bé trong bụng ta, vẫn chưa biết là trai hay gái.
Nếu thuận theo lời Thẩm Từ không nạp thiếp, lỡ sinh ra con gái, nhất định phải sinh thêm đứa nữa.
Nếu thuận theo lời mẹ chồng, đồng ý chuyện nạp thiếp, e rằng Thẩm Từ sẽ tức giận đến phát điên.
Ta dứt khoát giả vờ không nghe, trở về nhà mẹ đẻ.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com