Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Bà nhìn bụng ta ngày càng tròn lên, mỉm cười mãn nguyện.
“A Từ đúng là có phúc khí, vừa thành thân đã làm cha.”
“Nhưng nó còn trẻ, suốt ngày quấn lấy con, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thai khí.”
“Uyển Nhi à, ta đã chọn sẵn hai nha đầu gia thế, diện mạo đều rất tốt. Muốn để A Từ thu nhận làm thiếp.”
“Muốn hỏi qua ý kiến của con.”
Tay ta đang cầm thìa uống canh bỗng khựng lại.
Cố gượng cười đáp:
“Chuyện nạp thiếp, tất cả do mẫu thân quyết định.”
“Uyển Nhi không có ý kiến.”
Mẹ chồng cười gật đầu, khen ta hiền lành, thấu tình đạt lý.
Sau khi bà rời đi, ta lập tức nôn hết chỗ canh vừa uống.
Cảm thấy bức bối trong lòng, ta không thể hít thở nổi trong căn phòng chật hẹp ấy.
Một mình đi ra đình hóng mát, không để hạ nhân theo sau.
Đêm nay trăng rất sáng.
Ta tính nhẩm lại, hóa ra ta đã gả cho Thẩm Từ được gần nửa năm rồi.
Hắn đối xử với ta vô cùng tốt, như biến thành một người khác.
Nhưng sau này, sự tốt đẹp ấy, rốt cuộc sẽ phải chia sẻ cho người khác.
Ta nhìn lên ánh trăng mà bật cười chua chát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao ta lại trở nên tham lam như thế này?
Ban đầu chẳng phải ta chỉ mong hai nhà hòa thuận, yên ổn sống qua ngày thôi sao?
Huống hồ, đời này làm gì có nhiều nam nhân chung tình đến thế?
Khi cơn hứng thú mới mẻ qua đi, Thẩm Từ sớm muộn cũng sẽ nạp thiếp mà thôi.
Đình hóng mát vắng lặng, ta ngồi trên ghế nằm, chợp mắt một lúc.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
“Tống Uyển!”
10
Thẩm Từ mặt lạnh như băng, sải bước dài đi vào đình.
“Đêm khuya trời lạnh, sao nàng lại ngủ ở đây?”
Ta vừa suy nghĩ vẩn vơ, định nhắm mắt nghỉ một lát, không ngờ lại ngủ quên mất.
Mùa thu sương xuống nặng, giờ quả thật hơi lạnh.
Ta theo thói quen đưa tay về phía hắn, định để hắn kéo ta dậy.
Nhưng Thẩm Từ vẫn đứng yên tại chỗ.
Đôi mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn ta không chớp.
“Tống Uyển, tại sao nàng lại đồng ý để mẫu thân ta chọn thiếp cho ta?”
Hóa ra hắn tức giận vì chuyện này.
Ta ngượng ngùng rụt tay lại, nhẹ nhàng đáp:
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com