Dạy Dỗ Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 13



Về đến nơi, mẹ kế quả nhiên hỏi ta:

“Thẩm Từ sao không đưa con về?”

Ta uống một ngụm nước sấu mẹ kế nấu, nhàn nhạt đáp:

“Đang giận dỗi.”

Khi ta kể hết đầu đuôi câu chuyện cho mẹ kế, bà che miệng cười.

“Mẹ kế, người cười cái gì?”

“Ta cười Thẩm Từ. Hắn đó, đang ghen, trách con không có lương tâm đấy!”

Ta nghe xong, không vui nói:

“Sao con lại không có lương tâm? Con đã chịu đựng để hắn thế này thế nọ với con. Bụng con còn mang con hắn rồi, hắn còn muốn thế nào nữa?”

Mẹ kế vừa bóc lựu, vừa cười nói:

“Ngốc Nhị Nương, nếu thích một người, làm sao có thể cam lòng nhường hắn cho người khác? Chỉ hận không thể giữ hắn làm của riêng.

“Thẩm Từ thích con, nên mới bám riết lấy con. Nhưng con lại muốn đẩy hắn cho nữ nhân khác, hắn đương nhiên ấm ức trong lòng!”

Ta nghe hiểu được một nửa.

Tựa vào ghế quý phi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần suy nghĩ.

Thật ra, ta cũng không muốn Thẩm Từ thân thiết với nữ nhân khác.

Nhưng những lời này, ta lại không thể thốt ra.

Ta vốn tưởng Thẩm Từ sẽ giận ta mấy ngày liền.

Không ngờ, ngay tối hôm đó, hắn đã đến.

Ta vừa nằm xuống, liền nghe thấy cửa sổ kêu hai tiếng.

“Ai đấy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nương tử, là ta.”

Ta: “…”

Không đi cửa chính, lại trèo cửa sổ giữa đêm?

Ta ngồi dậy, mở cửa sổ cho hắn.

Nhìn hắn thoăn thoắt trèo vào, ta không nhịn được châm chọc:

“Ngươi không phải đang giận ta sao?”

“Ta đã không để ý đến nàng suốt chín canh giờ rồi. Thật sự nhịn không được, nhớ nàng quá.”

Không hiểu sao, tâm trạng bức bối cả ngày vì một câu nói của hắn mà tan biến.

Cả người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ta quay lưng lại, không nhìn hắn.

“Ngươi thật khiến người ta bực mình, đừng làm phiền ta. Ta muốn ở nhà sống vài ngày yên ổn.”

Thẩm Từ theo sát ta, nhẹ nhàng khều lấy tay ta.

“Ta đảm bảo không làm phiền nàng, để ta nhìn nàng một lát được không?”

Ta không để ý đến hắn, nhưng gương mặt không khống chế được mà nóng lên.

Hắn lại gãi nhẹ vào lòng bàn tay ta, thì thầm hỏi:

“Nương tử, khi nào nàng về nhà vậy?”

“Tùy tâm trạng.”

“Thế bây giờ tâm trạng nàng thế nào?”

“Bình thường.”

Thẩm Từ từ phía sau ôm lấy ta, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:

“Vậy để ta dỗ nàng, được không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com