Lần , Tạ Linh còn nghĩ chỉ là một câu vô tình lúc say, nhưng lúc lời , y rốt cuộc hiểu rõ nỗi niềm chất chứa trong tiếng thì thầm .
Một từng tay nhuốm máu, g.i.ế.c chớp mắt, lúc say nhắc đến oán cừu, cũng chẳng nhắc đến sinh tử, chỉ hỏi một câu: còn đường .
Nếu từng khổ đến tận cùng, ai còn thể nhớ mãi quên một vị ngọt?
Lồng n.g.ự.c Tạ Linh như đá đè nặng, nghẹn đến mức gần như thốt nổi thành lời.
“Có.” Tạ Linh gian nan hai chữ, đẩy chén đậu phụ đến mặt Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu vẫn chống trán, lâu mới buông tay, chẳng rõ say đến mờ mắt mà chớp mắt chậm, con ngươi trong suốt hơn ngày thường, như thấm ánh suối, lấp lánh ánh nước. khi lông mi khẽ run, ánh sáng trong đó nhanh chóng tán loạn, mờ mịt.
Hắn cúi đầu chén, dường như phân biệt đó là gì. cũng may vẫn nhớ cách dùng thìa, chậm rãi múc một muỗng, đưa miệng.
Nuốt xuống , Thẩm Từ Thu cau mày, đặt muỗng xuống, :
“Không đúng.”
Tạ Linh hỏi: “Gì đúng?”
Rõ ràng ngọt mà, mùi sữa và hương đường đều đậm đà, chẳng lẽ ngon?
Y còn đang suy đoán, liền Thẩm Từ Thu chậm rãi đáp:
“Hương vị đúng… là đường của .”
Tạ Linh khựng .
Tay y đặt bàn khẽ siết chặt, hít một , giọng thấp , như đang cố đè nén điều gì đó, tiếng thở cũng run run:
“Ngươi … là tơ vàng mật hoa đường ?”
Thẩm Từ Thu ngừng vài giây, như mới hiểu lời Tạ Linh, chậm rãi gật đầu.
. Chỉ tơ vàng mật hoa đường mới là đường của . Còn , đều thuộc về .
Tay Tạ Linh càng nắm chặt hơn.
Thì , Thẩm Từ Thu vẫn luôn nhớ vị ngọt , một viên đường nhỏ hôm đó, là do y cho.
Một từng cô độc bước trong gió tuyết, chịu đựng quá nhiều đau đớn, sớm chai lì với cảm xúc, còn chủ động tìm bất kỳ điều gì ấm áp nữa. Tạ Linh từng đưa cho một gói đường, thứ ngọt duy nhất từng nếm, thứ lặng lẽ đánh thức cảm giác trong .
Như lạc giữa bóng đêm bỗng thấy ánh sáng, chạm sợ tổn thương. Thế nên vẫn luôn giữ gói đường , nhưng bao giờ nếm .
Sợ bản sẽ chìm đắm… nữa.
thực , cần . Bởi vì, con đường đó, từ đầu chẳng nơi nào cho dung .
Tạ Linh nghẹn họng, tay chân luống cuống lục lọi trong túi trữ vật. Tơ vàng mật hoa đường thì hết, nhưng y vẫn còn vài loại mứt khác từ mật đường, hương vị cũng gần giống.
Không sai, vị Thất điện hạ hưởng thụ trong túi trữ vật pháp khí thượng phẩm snack ăn vặt, từ sách truyện đến kẹo bánh, thứ gì cũng .
Tạ Linh lật tìm một hồi, cuối cùng lấy một gói bánh mật ong, lập tức bóc , đưa đến mặt Thẩm Từ Thu:
“Cái … cũng là đường của ngươi.”
Miếng bánh trong suốt, lớp vỏ ánh lên sắc hổ phách, ngọt ngào sáng rõ, là đường mềm thượng hạng, màu sắc còn giống hệt đồng tử của Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu chằm chằm miếng bánh đường, nhưng vẫn đưa tay lấy.
Người uống say vốn chẳng theo lẽ thường. Tạ Linh cũng rõ là đang nghi ngờ, đang phân biệt, chỉ đơn giản là đầu óc rối như tơ vò, đến mức chẳng gì với thứ mắt.
Tạ Linh bèn cầm một miếng, đưa đến mặt , ý bảo cứ lấy tay mà ăn.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu chậm rãi di chuyển, dừng nơi bàn tay Tạ Linh.
Tạ Linh nhẹ giọng : “Ngươi thử xem, cái hẳn là…”
Câu kịp dứt, Tạ Linh liền sững sờ, vì hành động tiếp theo ngoài dự liệu của y.
Thẩm Từ Thu bất ngờ nắm lấy cổ tay y, kéo cả bàn tay về phía , cúi đầu cắn thẳng miếng bánh mật trong tay Tạ Linh.
Miếng bánh nhỏ đủ một miệng. Mà khi đôi môi ngậm lấy bánh, mang theo men rượu ẩm ướt, cũng lướt nhẹ qua đầu ngón tay Tạ Linh: mềm, nóng, trượt như cố ý, khiến khác tim đập thình thịch.
Cả Tạ Linh như bốc cháy, m.á.u dồn thẳng lên đầu. Tất cả thần kinh như co rút về đầu ngón tay, nơi chạm . Cảm giác mềm mại như cái búa nhỏ, từng nhịp từng nhịp, nện thẳng lòng y.
Thẩm Từ Thu vẫn cầm cổ tay y, chịu buông. Tạ Linh chỉ cảm thấy đầu ngón tay như đang nóng lên, như ngọn lửa nhỏ đang cháy len lén.
Tai cũng nóng, hy vọng đỏ rõ ngoài?
cho dù đỏ, chắc cũng sánh nổi sắc hồng rực nơi đuôi mắt Thẩm Từ Thu lúc .
Chiếc bánh tan ngay trong miệng. Bên ngoài giòn nhẹ, bên trong mềm ngọt, đầu lưỡi lướt nuốt trọn. Tạ Linh nuốt xuống, theo đó cổ họng cũng khẽ chuyển động, giọng thấp mất mấy phần:
“Ngon ?”
Ánh nến vàng nhạt phản chiếu lên làn da trắng như tuyết của Thẩm Từ Thu, khiến vốn tựa tiên nhân giữa núi tuyết giờ mang vẻ mơ hồ hồng trần. Hắn khẽ nghiêng đầu, chậm rãi gật đầu.
Tạ Linh nghĩ ít nhất trong khoảnh khắc , y ước gì thể đem cả thế gian ngọt ngào dâng đến mặt .
Y đẩy bao bánh đến gần hơn: “Tất cả đều là của ngươi.”
Thẩm Từ Thu vẫn nắm lấy cổ tay y, thẳng dậy, chậm rãi lắc đầu:
“Ăn hết … sẽ còn nữa. Hơn nữa… thể ăn nhiều.”
“Ngươi thể.” Tạ Linh dứt khoát, “Vì thể?”
Vì ? Thẩm Từ Thu cũng rõ. Chỉ là trong lòng như thứ gì đó chống .
thích vị . Nó đang ở ngay mắt . Vậy thì… vì từ chối?
“Con ai cũng thể thích một thứ gì đó. Ngươi cũng . Ăn hết , vẫn còn, sẽ đứt đoạn.”
Thẩm Từ Thu lời đó, trong lòng dường như gì dần tan . còn kịp nghĩ gì thêm, cổ tay Tạ Linh kéo ngược . Một bàn tay khác của Tạ Linh cầm lấy miếng bánh, đưa đến sát môi :
“Há miệng.”
Thẩm Từ Thu theo bản năng há miệng. Mùi thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Hắn thật sự thích vị . hiểu vì , vị ngọt trong miệng càng đậm, n.g.ự.c càng nhói, như thứ gì trào .
Tạ Linh cứ thế từng miếng từng miếng đút cho . Thẩm Từ Thu cứ thế ăn từng miếng một, cho đến khi bao bánh trống rỗng, mới cảm giác bên khóe mắt cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua.
Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt mờ sương, hoang mang về phía .
Tạ Linh lời nào, chỉ lặng lẽ dùng tay gạt giọt nước ươn ướt ở khóe mắt .
Hắn ánh nước trong mắt Thẩm Từ Thu là do men rượu, do vị ngọt, … do thứ gì khác. những giọt nước lặng lẽ như thế, luôn khiến cảm thấy chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Linh thở dài một , ngẩng đầu với Thẩm Từ Thu:
“Hôm nay ăn , đảm bảo vẫn còn. Giờ thì nghỉ ngơi .”
Thẩm Từ Thu khẽ “ừ” một tiếng, nhưng vẫn dậy về phía giường. Hắn chỉ đó, chăm chú Tạ Linh.
Bốn mắt trong tĩnh lặng, Tạ Linh rốt cuộc cũng hiểu ánh mắt ý gì. Đầu ngón tay y thanh tẩy, nhưng cảm giác môi chạm lúc vẫn phai. Y nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay chạm, chần chừ hỏi:
“Ta… ôm ngươi nghỉ nhé?”
Thẩm Từ Thu gật đầu thật chậm.
Tạ Linh hít sâu, dậy, tay giơ thu vài , cuối cùng mới nhẹ nhàng đặt lên vai Thẩm Từ Thu, cúi xuống, ôm lấy .
Hương mai trắng thanh lãnh cùng hương rượu ngọt ngào tràn ngập mặt. Tạ Linh chỉ cảm thấy bản cũng sắp hương thơm say.
Hệ thống bồi thường nhiệm vụ lặng lẽ cộng thêm một lượt “ôm vị hôn phu” mục tiêu.
Thẩm Từ Thu nhúc nhích, thuận theo. Tạ Linh ôm đặt nhẹ lên giường, giúp cởi giày, đắp chăn. Trong suốt quá trình, Thẩm Từ Thu như một con rối mặc cho y xoay xở.
Chỉ cần dùng linh lực để kháng rượu, với tửu lượng , quả thật dễ say. May mà Thẩm Từ Thu thích uống rượu, bằng … nếu lỡ để khác thấy say đến thế, thì…
Tạ Linh kéo chăn cẩn thận, ngẩng đầu phát hiện Thẩm Từ Thu vẫn đang mở to mắt , hề ý ngủ.
Mái tóc đen mượt như thác nước xõa chiếc gối thêu uyên ương hí thủy, còn mềm mại hơn cả lụa là. Tạ Linh khẽ:
“Ngủ .”
Thẩm Từ Thu khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo y.
Một ánh yên tĩnh, còn lạnh lẽo như tuyết xưa, mà trong ánh nến mập mờ, như mang theo cảm xúc khó gọi thành lời, khiến nét mặt Tạ Linh cũng trở nên căng thẳng.
Y nhịn nữa, nhẹ nhàng đưa tay, che lên đôi mắt của Thẩm Từ Thu.
Cảm giác lông mi khẽ quét qua lòng bàn tay—mịn như tơ, nhẹ như sợi, mà mỗi sợi đều gãi thẳng tim, ngứa ngáy, run rẩy, mềm đến mức thể chịu nổi.
Khi Tạ Linh rút tay về, Thẩm Từ Thu nhắm mắt ngủ say.
Hơi thở đều đặn, nét mặt bình yên đến lạ, giống như đầu tiên trong đời thật sự buông lỏng, bỏ xuống hết gánh nặng, quên phiền muộn, an mà chìm giấc mộng.
Tạ Linh ở mép giường, ánh mắt dừng thật lâu gương mặt , như ghi nhớ từng đường nét. Không ai y đang nghĩ gì, cho đến khi ánh nến dần tắt, bóng tối kéo tới, y mới rời ánh mắt .
Y trở về bên bàn, một uống nốt nửa vò rượu còn .
Lần y uống chậm, từng chút từng chút một, cho đến khi đáy vò cạn sạch, trời bên ngoài bắt đầu hửng sáng, ánh sáng lộ phía chân trời.
Tạ Linh uống cạn ngụm cuối cùng.
Sau bình minh, Thẩm Từ Thu sẽ tỉnh , men say sẽ tan, trở về dáng vẻ quen thuộc, lạnh nhạt, xa cách, trốn chiếc mặt nạ ai nổi.
dù là ba năm bên trong thủy kính, một đêm say rượu qua, cũng đều là những thời khắc chân thật mà bọn họ cùng trải qua.
Thật giả, cuối cùng… ai mới tính?
Tạ Linh đặt chén rượu xuống bàn, đầu về phía giường.
Tiếng chén va mặt bàn vang lên chắc nịch:
Tự họ sẽ là quyết định.
Khi Thẩm Từ Thu mở mắt , trời sáng rõ.
Hắn khẽ rên một tiếng, nhíu mày day trán chậm rãi dậy.
…Thì đây là cảm giác say rượu.
Giống như tỉnh mơ, ý thức còn đó, nhưng tay chân cứ như theo sai khiến. Hành động của bản đêm qua, chính giờ cũng thấy khó hiểu.
Hắn đến mức say đến bất tỉnh nhân sự, nên khi một lúc lấy tỉnh táo, ký ức trong đêm liền dần ùa về.
Chúng hiện lên như phủ một tầng ánh vàng mờ ấm cùng sương mù nhẹ, khiến đầu óc choáng váng, phân biệt thật giả cũng mơ hồ.
Ngón tay Thẩm Từ Thu vô thức khẽ nắm .
Hắn rốt cuộc những gì?
Túm lấy , năng lộn xộn, còn hỏi đường , cuối cùng để ôm lên giường…
Thẩm Từ Thu hít sâu một .
Say rượu thật là khiến mất khống chế.
May mắn là buột miệng chuyện gì tuyệt đối thể để lộ, mà Tạ Linh cũng nhân cơ hội say để đào bới bí mật gì.
Lần say rượu … thực sự mưu tính gì.
Ánh mắt mơ màng, vương chút dư vị của cơn say qua.
Nếu như gói đường năm đó ở Ngọc Tiên Tông thể chỉ là Tạ Linh tiện tay tặng, thì những chuyện xảy tối hôm qua… chắc chắn thể dùng hai chữ “tiện tay” để giải thích .
Nam Cung Tư Uyển
Lúc Thẩm Từ Thu vô cùng tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ rõ từng hỏi một câu trong cơn say, rằng liệu sai khi chọn Tạ Linh .
Tạ Linh là một nguy hiểm đối với .
Ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng khôi phục sự điềm tĩnh. Hắn rời giường, phát hiện Tạ Linh còn trong phòng.
Bàn ăn vẫn dọn dẹp. Khi ánh mắt lướt qua chiếc bát đựng đậu phụ mềm, chợt khựng .
Bát trống trơn.
nhớ rõ, tối qua chỉ ăn một thìa.
Còn thức ăn đều động đến, chỉ duy nhất món biến mất.
Tạ Linh ăn nốt ?
Một như Tạ Linh sinh trong nhung lụa, cao quý như vương tử, nếu là thật lòng, thể thản nhiên ăn thức ăn khác đụng ?
Thẩm Từ Thu khẽ siết chặt tay.
Lúc , cửa gõ “cộc cộc”. Hắn theo phản xạ ngẩng đầu lên, bên ngoài vang lên giọng của Mộ Tử Thần:
“Sư , ngươi ở trong ?”
Không Tạ Linh.
Cũng đúng thôi. Tạ Linh chìa khóa, cần gõ cửa. Hắn đang trông đợi điều gì?
Thẩm Từ Thu nhanh chóng thu tất cả cảm xúc, lấy vẻ lãnh đạm quen thuộc, bước đến mở cửa.