Hắn cầm lấy ly rượu đầy, chuẩn uống tiếp, nhưng lúc ly nâng lên, một chiếc ly khác nhanh hơn chạm mép ly của .
Chạm một cái, khẽ khàng nhưng rõ ràng, vang lên tiếng “keng” thanh thúy.
Tạ Linh đôi mắt long lanh, đến kiêu ngạo và giảo hoạt:
“Cụng ly.”
Y , ngửa đầu, dứt khoát uống cạn.
Thẩm Từ Thu y, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Không biểu cảm, lời , chỉ yên lặng đưa rượu miệng, uống một cạn sạch.
Rượu cay nồng, trượt qua cổ họng tựa như lửa đốt, cũng như d.a.o nhỏ cắt qua, sắc bén đến bỏng rát.
Thẩm Từ Thu hiểu vì thích thứ . Hắn cũng chẳng rõ, cơn say thì gì đáng để mong cầu.
Tạ Linh hình như đang gì đó, nhưng rõ.
Đối mặt với bàn đồ ăn cũng chẳng buồn động đũa, chỉ một chén một chén, dứt khoát, chút do dự mà uống.
Đến một thời khắc nào đó, Thẩm Từ Thu cảm thấy thể bắt đầu nóng lên.
Nam Cung Tư Uyển
Theo bản năng, vận linh lực để tiêu bớt men say.
Ý niệm lóe lên trong đầu, nhịn xuống.
Tư duy dường như cũng chậm đôi chút, thế là say ?
Nếu chỉ thế thôi thì cũng chẳng gì ghê gớm cả. mà… hình như cơn nôn nóng vẫn tan, chỉ là còn rảnh để để tâm đến nó nữa.
Thẩm Từ Thu uống một chén.
Khi chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến cảm xúc, dường như chúng thật sự biến mất.
Cảm giác nhẹ nhõm hơn.
những chuyện xảy thể vì rượu mà biến mất?
Hắn phản bội, c.h.ế.t một , thương tích đầy …
Một vò rượu thể xóa hết thảy những điều ?
Không thể.
Thẩm Từ Thu ngửa đầu uống cạn.
Trong căn phòng, ánh đèn dầu bập bùng lay động.
Chẳng là ánh sáng yếu , do mắt bắt đầu lóa. Dưới ánh nến lờ mờ, hàng mi dày của khẽ run.
Bên tai vang lên tiếng rượu tí tách rót chén, ai đó đang rót rượu cho .
Ai nhỉ?
À, , là Tạ Linh.
Thất điện hạ của yêu tộc, tương lai sẽ là thiên tài kiêu hùng mà Tu chân giới khuất phục.
Hiện tại… cũng là vị hôn phu của .
Vị hôn phu. Nghe thôi thấy phiền phức.
Một Ôn Lan c.h.ế.t tiệt thì thôi , giờ thêm một Tạ Linh… Vậy y gì nữa đây?
Rượu một chén xuống bụng. Hơi men nồng đậm dần xâm chiếm lấy hô hấp.
Toàn như đang phát nhiệt.
Chọn Tạ Linh vị hôn phu, vốn chỉ là kế sách tạm thời.
Hắn cần ở Ngọc Tiên Tông, cần lợi dụng tài nguyên của tông môn để mạnh lên, để g.i.ế.c .
Trên bàn thượng, mấy đề danh sách cầu hôn, cân nhắc tới lui, cuối cùng chỉ Tạ Linh là hợp nhất.
Lúc đó là hợp nhất.
Hiện tại thì ?
Hiện tại, hình như càng hợp hơn.
Thông minh, thủ đoạn, tu vi khôi phục, vận khí cực thịnh, cơ duyên bám theo dứt.
Chưa cần mở miệng hiểu ý , phối hợp đến mức hảo, ăn ý như thể quen từ kiếp .
Tính cả ba năm trong Thủy Kính nữa, cũng ngắn ngủi.
Thẩm Từ Thu uống thêm một ngụm.
Chỉ là đôi lúc ồn ào, dễ khiến phiền.
Chỉ là khi Tạ Linh ồn ào lên, hình như cũng khó lắm.
Thật từng thực sự Tạ Linh câm miệng, im lặng.
Bàn tay cầm ly rượu chậm rãi buông xuống.
Ánh nến cháy đến nửa ngọn, vò rượu cạn hơn phân nửa.
Tạ Linh vẫn đang uống, ánh mắt luôn dừng Thẩm Từ Thu rời.
Thẩm Từ Thu, thật sự vận linh lực kháng rượu.
Một ly một ly tiếp nối, dứt khoát, tuyệt chùn tay.
Nhìn là uống ít, nhưng sắc mặt vẫn đổi, mãi đến khi gò má trắng như tuyết rốt cuộc cũng hiện lên chút hồng nhạt.
Không rõ lắm, nhưng mê đến lạ, từng vệt đỏ điểm nơi đuôi mắt và má, như một nét vẽ mảnh khảnh cắm sâu tâm trí kẻ khác.
Tạ Linh chắc chắn dễ say, y cũng dùng linh lực kháng rượu, nhưng dù cũng mang trong huyết mạch thần điểu, trời sinh chiếm tiện nghi. Bất kể loại rượu nào cũng đều chẳng y chếnh choáng, thế nhưng, mỹ nhân mặt nhấp từng ngụm rượu say… y đầu hiểu thế nào gọi là “rượu say , tự say”.
Từ cái đầu tiên, y Thẩm Từ Thu .
Vẻ ở làn da, mà ở khí cốt. Có những thì thấy xinh, nhưng chỉ cần sống cùng một thời gian là sẽ thấy nét đó mờ nhạt dần, tâm tính méo mó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Từ Thu thì khác. Hắn là kiểu càng càng thể rời mắt, vẻ dường như khắc xương tủy, càng quen càng say mê.
Tạ Linh dõi theo ánh mắt Thẩm Từ Thu dần trở nên mơ hồ giữa rượu lờn vờn. Trông vẫn như bình thường, mặt biểu cảm, đoan chính, nhưng thật ánh mắt còn điểm dừng, đuôi mắt hồng lên càng rõ rệt như phủ một lớp phấn nhẹ, tay cầm ly cũng dần chậm … ngừng hẳn.
Thẩm Từ Thu đưa ly rượu về phía y nữa.
Có say sẽ lảm nhảm, thì la hét, lóc, nhưng Thẩm Từ Thu từ đầu đến cuối vẫn trầm tĩnh.
Tạ Linh khỏi mấy nghi ngờ say , nhưng dám khẳng định.
Lúc , Thẩm Từ Thu rũ mắt ly rỗng, lặng lẽ chớp mắt, lâu vẫn hề nhúc nhích.
Tạ Linh đặt ly xuống, thử gọi khẽ: “Thẩm Từ Thu?”
Không phản ứng.
“…A Từ?”
Lần , cuối cùng Thẩm Từ Thu cũng ngẩng đầu lên, trong mắt vẩn đục ánh thủy tinh, dường như đang cố bắt lấy điều gì đó giữa trung, mãi mới chậm rãi dời ánh lên mặt Tạ Linh.
Hắn say ? Tạ Linh vẫn nghi ngờ: “A Từ, ngươi hình như say .”
Không tiếng đáp .
Tạ Linh vươn tay lấy ly trong tay , vốn định thu , ngờ động đậy, Thẩm Từ Thu cũng cử động.
Sau một hồi im lặng như tượng đá, tuyết đột nhiên dậy, cúi nắm lấy cổ áo Tạ Linh, kéo cả về phía . Bát đũa bàn va chạm rung lên loảng xoảng, động tác đột ngột khiến giật .
Tạ Linh nhướng mày: Thẩm Từ Thu say sẽ đánh ?
Nếu thế, chờ tỉnh , tuyệt đối sẽ nhắc chuyện . Cùng lắm là… trêu chọc trong vòng một hai năm là .
Thẩm Từ Thu chỉ kéo cổ áo Tạ Linh, nâng y đến sát mặt .
Ý trong mắt Tạ Linh lập tức tắt ngấm.
Khoảnh khắc đó, gương mặt xinh của Thẩm Từ Thu đột ngột phóng đại trong tầm y.
Gần quá.
Ngay cả đầu tiên Băng Hỏa Song Sinh Châu phát tác, họ cũng từng gần đến thế.
Gần đến mức đuôi mắt đỏ ửng như rơi đáy mắt y, thở của phả lên gò má, gần đến mức y thấy rõ từng sợi mi cong nhỏ của Thẩm Từ Thu, mềm mại run rẩy, như cây cọ bé xíu cào nhẹ lên tim y từng cái.
Tạ Linh khẽ nuốt một ngụm nước bọt: “Thẩm—”
“Tạ… Linh.”
Thẩm Từ Thu đuôi mắt đỏ ửng, khẽ gọi tên y, từng chữ rõ ràng mà chậm rãi.
“Ta … nên chọn ngươi?”
Câu đến quá đột ngột, khiến câu của Tạ Linh nghẹn nơi cổ họng. Y cầm quạt, lòng bàn tay trống rỗng siết chặt, khẽ nheo mắt :
“Vậy ngươi chọn ai?”
Khi say, gương mặt của Thẩm Từ Thu dường như sinh động hơn bình thường. Không vì ngũ quan đổi, mà vì còn kìm nén ánh mắt nữa.
Ngày thường, giấu cảm xúc sâu, khắc chế bản đến như điêu khắc bằng băng tuyết, nhưng giờ đây, cảm xúc đều rõ ràng trong ánh , bối rối, trầm ngâm, cả sự mệt mỏi che giấu.
Thẩm Từ Thu nhíu mày, như đang nghiêm túc suy nghĩ, nhưng ánh mắt chẳng tụ , nhanh liền tan . Hắn lẩm bẩm như ngơ ngác:
“Hình như cũng chẳng ai khác.”
Câu thật dễ chịu.
Tạ Linh khẽ nâng cằm: “Tự nhiên là ai hơn .”
Không ý đó, Thẩm Từ Thu cố gắng vận động suy nghĩ trì trệ của , nhưng chẳng nhớ rõ gì nữa.
Mệt quá … nghỉ một lát thôi.
Không , thể nghỉ…
tại mệt đến , thể nghỉ ngơi?
Người mệt thì nên nghỉ chứ.
Thẩm Từ Thu buông cổ áo Tạ Linh , lảo đảo lùi phịch xuống ghế. Hắn chống trán, đầu choáng mắt hoa, hình ảnh mắt đều mơ mơ hồ hồ, giống như luồng ý chí vẫn đang cố níu , nhưng ngay chính cũng đang cố chấp điều gì.