Đạo Lữ Phản Diện Của Long Ngạo Thiên

Chương 48



Cửa mở , bên ngoài chỉ một Mộ Tử Thần, mà còn cả Địch Sơn.

 

Hôm qua Mộ Tử Thần nhiễm độc thủy yêu, đau đớn một trận trò, may mà đan dược của Nhược Thủy Tông quả nhiên lợi hại, độc tố ép , vết thương tay băng bó cẩn thận. Với thể chất Kim Đan của , chỉ cần qua thêm một hai ngày là sẽ khôi phục , lưu dấu vết.

 

Ngược là Địch Sơn, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, tay e rằng vẫn thể dùng lực như thường.

 

Mộ Tử Thần chớp chớp mắt, :

“Sư , bên ngoài từ sớm náo nhiệt lắm . Bọn định xem lễ tế ở sông Tị rốt cuộc gì . Sư cùng ?”

 

Thẩm Từ Thu khẽ nhíu mày:

“Không…”

 

“Hắn .”

 

Lời còn dứt, một giọng khác lạnh nhạt chen .

 

Chỉ thấy Tạ Linh tay xách một cái hộp, chậm rãi bước lên thang gỗ, từng bước nhẹ nhàng mà vững vàng. Y từ hành lang thong thả tới, thèm liếc Mộ Tử Thần và Địch Sơn bên cửa, cứ thế lướt qua hai , đến thẳng bên cạnh Thẩm Từ Thu.

 

Y tung một vòng chiếc quạt xếp trong tay, xoạt một tiếng mở quạt phe phẩy:

“Tiểu sư , với A Từ là đạo lữ đính hôn, đang trong thời kỳ ngọt ngào ân ái, đương nhiên mấy chuyện lễ hội gì đó cùng . Ngươi xem, nhân lúc ở đây mà định giành ?”

 

Mộ Tử Thần nghẹn lời. Tạ Linh mở miệng là theo lẽ thường, chính là kiểu khó đối phó nhất. Hắn đành gắng gượng nặn một nụ :

“Ta chỉ nghĩ đông thì vui, đồng môn Ngọc Tiên Tông đều là một nhà. Thất điện hạ giành , thì oan cho quá. Ta chỉ là nhớ sư thôi mà.”

 

Vừa , lén lút liếc về phía Thẩm Từ Thu, ánh mắt cẩn thận mang theo chút chờ mong.

 

Tạ Linh tất nhiên ý đang bóng gió của Ngọc Tiên Tông, là kẻ ngoài. Đổi là kẻ lòng hẹp hòi hoặc tính khí nóng nảy, khi bốc hỏa mà bật . Tạ Linh thường, hề tức giận, chỉ thản nhiên đáp một câu rõ ràng:

 

“Hắn cần ngươi nhớ.”

 

Địch Sơn lập tức nhíu mày phản bác:

“Thất điện hạ, Thẩm sư còn gì mà! Tử Thần cũng là lòng thôi. Ngươi nếu quấy rầy thì thẳng một câu là , hà tất dữ dằn như ?”

 

Trong mắt bọn họ, Thẩm Từ Thu là đại sư của Ngọc Tiên Tông, là tôn kính. Còn Tạ Linh chỉ là một kẻ leo lên Thẩm Từ Thu mới thể vững ở đây, dám chút nể mặt mà với Mộ Tử Thần như , quả thật là quá ngông cuồng.

 

Mộ Tử Thần đúng lúc đó cũng tỏ vô cùng tủi , ánh mắt ướt át như nai con.

 

“Dữ dằn?” Tạ Linh khẽ gõ quạt xếp, nhạt,

“Ta mắng , cũng động tay động chân. mà vị … Ai da, xin quên mất tên . Bất quá chỉ cần là sư của A Từ, cũng chính là sư của . Mà sư , ngươi lớn tiếng như thế, định hù ai đấy?”

 

Chiếc quạt xếp trong tay Tạ Linh hé , mép quạt ánh lên một tia vàng nhạt ẩn chứa khí sắc bén. Y khẽ mỉm , đường nét khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lẽo, ý như lưỡi dao:

“Ta chỉ là luyện khí tầng hai, sợ thật đấy.”

 

Địch Sơn giận tím mặt: “Ai hù dọa ngươi, —”

 

“Các ngươi tự .”

Thẩm Từ Thu nhẹ giọng cắt ngang, giọng điệu bình thản nhưng chỗ để thương lượng. Hắn như thấy ánh mắt của Mộ Tử Thần, chỉ :

“Ta ở đây, các ngươi cũng vui nổi.”

 

“Không ! Sư mặt, càng vui hơn chứ!” Mộ Tử Thần vội vàng phủ nhận, nhưng thấy Thẩm Từ Thu quả thật ý cùng, cũng đành vẻ hiểu chuyện, kéo tay áo Địch Sơn,

“Vậy… Chúng quấy rầy nữa.”

 

Địch Sơn buồn bực kéo , trong lòng cứ cảm thấy lời Tạ Linh nãy gì đó sai sai. Đặc biệt là hai chữ “sư ”, giọng … nội dung qua thì gì, nhưng xong khiến ngứa ngáy trong lòng, nắm chặt quyền như đánh ai.

 

Còn Thẩm sư nữa… Sao coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm đó chứ?

 

Sau khi hai rời , Tạ Linh xách hộp bước phòng cùng Thẩm Từ Thu. Y đặt chiếc hộp lên bàn gương gần cửa sổ, đó đầu gọi Thẩm Từ Thu tới gần.

 

Không ai trong bọn họ nhắc đến chuyện đêm qua, như thể hai sớm ăn ý, cùng chôn giấu. Không , thì sẽ sa lầy dư vị nửa thực nửa ảo .

 

Thẩm Từ Thu bước gần, nghiêng đầu xuống, liền thấy trong hộp lộ vài chiếc đĩa sứ nhỏ đóng nắp kỹ. Khi Tạ Linh gỡ nắp , bên là từng ô màu rực rỡ sặc sỡ… giống như là… phấn màu?

 

Hắn nghi hoặc sang, ánh mắt mang theo dò hỏi.

 

Tạ Linh cầm lấy hộp cọ, nhàn nhạt:

“Sáng sớm dạo một vòng ngoài phố, thấy nhiều mặt vẽ hoa văn màu sắc đủ kiểu, hỏi mới , thì là tập tục của lễ hội sông Tị. Bọn họ dùng phấn son vẽ hoa văn lên mặt để cầu bình an. Nhập gia tùy tục thôi, cũng mua mấy hộp về vẽ chơi một chút.”

 

Thẩm Từ Thu yên lặng lùi nửa bước, đó nhẹ nhàng gật đầu:

“À…”

 

Tạ Linh liền :

“Vậy để vẽ cho một bức nhé?”

 

Thẩm Từ Thu cảm động, lập tức từ chối chút do dự:

“Cảm ơn, cần . Ngươi tự vẽ là .”

 

Mấy hũ phấn màu đúng là do kỹ xảo đặc chế, thoạt ánh lên sắc lấp lánh tinh xảo. Nếu dùng để vẽ tranh thì nhất định sẽ . Miễn là đừng xuất hiện mặt , Thẩm Từ Thu vẫn thể chân thành khen ngợi.

 

Tạ Linh xoay nhẹ chiếc cọ vẽ, cũng vội bắt đầu:

“Ta nghĩ xong thù lao cho viên hộ hồn châu ...để vẽ màu lên mặt , thế nào, Thẩm sư đồng ý ?”

 

Thẩm Từ Thu: “…”

 

Nhìn trái , rõ ràng vụ trao đổi là lợi. Một viên hộ hồn châu Địa giai, mà thù lao chỉ là để Tạ Linh vẽ một chút lên mặt? Không thể xứng đáng.

 

… vẫn yên bất động:

“Đổi cái khác , chuyện tương xứng.”

 

“Không cả.” Tạ Linh thẳng mắt , ánh mắt màu hổ phách chẳng hề chớp lấy một cái, “Ta nhiều pháp bảo, cũng chẳng thiếu gì. Ta chỉ cái thôi. A Từ đến mức thất hứa đấy chứ?”

 

Thẩm Từ Thu đống phấn son , vai khẽ siết chặt. Toàn đều tỏa một luồng khí kháng cự rõ ràng. Nếu chỉ là vẽ màu thì tự cũng , gì . Tạ Linh cứ khăng khăng đòi đích tay. Hiển nhiên, điều y chỉ là trang điểm đơn thuần.

 

Thẩm Từ Thu mím môi, im lặng giằng co một hồi, cuối cùng ánh mắt chăm chú của Tạ Linh, khẽ thở dài, bước đến xuống chiếc ghế bàn gương.

 

“Ngươi .” Thẩm Từ Thu .

 

Tạ Linh vui vẻ xoay bút một vòng, đầu bút vẽ một nét tròn trung. Y cúi , chăm chú gương mặt mặt , còn vẻ trêu chọc như thường, mà là một vẻ nghiêm túc đến kỳ lạ.

 

Thẩm Từ Thu rũ mắt, biểu cảm gợn sóng, để mặc cho Tạ Linh ngắm nghía, chỉ là các ngón tay đặt đầu gối bất giác siết chặt .

 

Tạ Linh nghĩ về màu sắc, liền lấy một cây bút, nhẹ chấm lên sắc hồng rực như mây chiều thường thấy trong yên chi. Giọng y dịu xuống:

“Nhắm mắt .”

 

Thẩm Từ Thu lặng lẽ khép mắt, bờ vai vẫn giữ nguyên độ cứng ngắc.

 

Tạ Linh tay vững. Đầu cọ nhẹ nhàng lướt từ mí mắt kéo dài đến đuôi mắt, vẽ một đường sắc hồng yêu diễm như cánh hoa đọng sương.

 

Bất luận là từng Băng Hỏa Song Sinh Châu ảnh hưởng, tối qua men rượu đỏ mắt, chỉ cần từng thấy đuôi mắt đỏ lên của Thẩm Từ Thu, thì cảnh tượng liền khó quên. Hôm nay chính tay điểm lên sắc diễm lệ … lòng Tạ Linh cũng theo mỗi nét vẽ mà rung động theo.

 

Quả nhiên, quá .

 

mà, khuôn mặt vốn như ngọc khắc, đến mỹ. Không y vẽ khéo, mà là vì vốn dĩ là tuyệt sắc.

 

Vì đôi mắt mà tô điểm, Tạ Linh vẽ thêm một hình điểu đỏ như lửa trán, tâm tư gì mờ ám, chỉ đơn thuần cảm thấy phượng hoàng trông .

 

Sau lớp son đỏ, y đổi sang màu bạc, điểm thêm vài nét mịn mắt, tựa như tuyết rơi cành mai đỏ, lấp lánh như ánh trăng đầu đông.

 

Bình thường khí chất Thẩm Từ Thu thanh lãnh, luôn khiến chỉ chú ý đến vẻ tuyết trắng thanh cao, dù gương mặt đến chấn động lòng . khi qua tay Tạ Linh, tuyết trắng như nở rộ trong chớp mắt, thành cảnh sắc rực rỡ khó quên. Hoa nở tuyết, ngọc sinh từ hương.

 

Tạ Linh đang vẽ bỗng nhiên khựng .

 

Đột nhiên chút hối hận vì tô điểm cho như thế.

 

Đẹp đến mức , ngoài chẳng sẽ tiện nghi hết những kẻ thấy Thẩm Từ Thu ?

 

Y ngây hồi lâu, tiếp tục hạ bút. Thẩm Từ Thu mím môi, từ từ hé mắt:

“Được ?”

 

Lông mi đen lay động, dung nhan diễm lệ như lửa, đôi mắt phủ một tầng ánh sáng mờ mờ. Tạ Linh như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, cổ họng khẽ động, đặt bút xuống:

“Ừ, xong .”

 

Thẩm Từ Thu nghiêng đầu, thể thấy rõ dung nhan trong gương. Hắn vốn mấy quan tâm đến vẻ ngoài, nhưng khi ánh mắt dừng hình chim lửa đỏ giữa trán, thần sắc thoáng lướt qua chút gì đó khó nắm bắt lập tức biến mất.

 

Tạ Linh một cây bút khác, vẽ lên mặt vài nét. Y chọn màu đỏ và kim, đường nét hoa văn to rõ, như lửa cháy vàng rực, từ xương gò má lan , phóng khoáng sắc bén, vẽ ngắm trong gương, vẻ mặt hết sức hài lòng.

 

Ánh mắt Thẩm Từ Thu rơi gương mặt lâu, thêm một lát so với khi ngắm , cũng chẳng rõ là đang nghĩ gì. Đến khi Tạ Linh xoay , liền thản nhiên thu hồi tầm mắt.

 

Hai mang theo màu họa bước khỏi cửa. Hôm nay Tạ Linh cho Hắc Ưng nghỉ, cần theo. Hắc Ưng vốn thích náo nhiệt, liền ở trong phòng tu luyện, chờ chủ nhân triệu hồi.

 

Tầng một của khách điếm hôm nay đông đúc, đa phần là lữ khách dừng chân nghỉ ngơi. Đang trò chuyện rôm rả về thanh sậu đình bên ngoài, vô tình ngẩng đầu lên, chỉ một cái liếc mắt , cả gian lập tức im phăng phắc.

 

Hai thiếu niên phong thần tuấn lãng sóng vai mà , một mặc hồng y hoa phục, khí thế bức , tuấn mỹ vô song; bạch y nguyệt bào, thanh khiết như minh châu sáng trong, phong tư tiêu sái, thoạt như tiên nhân hạ phàm, nhẹ bước nhập trần.

 

Tiên nhân giáng thế, phàm khỏi ngẩng đầu theo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tức thì trong khách điếm vang lên từng tiếng hít khí kinh ngạc.

 

Thẩm Từ Thu nhận ánh mắt đổ dồn về phía họ, nhất thời chút bất an. Trên mặt chỉ là vài nét màu vẽ hề khoa trương, thậm chí còn thể gọi là nhã nhặn, mà ánh mắt xung quanh vẫn buông tha, cứ chằm chằm như thiêu đốt , thật quá gây chú ý.

 

Tạ Linh nhàn nhã lấy quạt gõ nhẹ lên trán, thở dài một tiếng:

“Thôi … Dù A Từ vốn cũng nổi bật , thêm tí sắc cũng chẳng thiệt ai.”

 

Lúc , lão bản củae khách điếm vội vàng chạy nghênh đón, miệng quên chúc lễ:

“Ân nhân vạn phúc, cát tường như ý! Hôm nay hai vị ngoài dạo phố? Vừa mấy vị tiên trưởng cũng mới qua, nếu cần dẫn đường thì tại hạ luôn sẵn chờ lệnh.”

 

Tạ Linh đáp lễ:

“Lão bản vạn phúc, đa tạ hảo ý. Chúng tự một vòng là , ngươi cứ lo việc của .”

 

Lão bản lễ phép lui xuống, hai liền mang theo ánh kinh diễm của trường mà bước khỏi khách điếm. Dù ngoài phố ai ai cũng mang đồ án sắc màu mặt, nhưng hai họ vẫn là tổ hợp tỉ lệ ngoái cao nhất, khiến thể rời mắt.

 

Chỉ là ngoài phố quá đông đúc, vai chen vai, áo chạm áo, ánh mắt trầm trồ cảm thán tiếng chúc mừng che phủ, nên cũng còn quá chói mắt như lúc ban đầu.

 

Thẩm Từ Thu vốn tưởng Tạ Linh sẽ sớm đưa rời khỏi chốn đông đúc, tìm đến nơi y kiểm tra điều gì đó. Dù , nếu Tạ Linh nghi ngờ trong thị trấn điều bất , thì chắc chắn mục đích mới đến.

 

Họ băng qua một khu phố nhộn nhịp, thể là đường qua. Tạ Linh bước chậm, xem vội.

 

Đi qua một con hẻm tắt, vẫn ít.

 

Ra khỏi ngõ, là một phố khác càng náo nhiệt hơn.

 

Tạ Linh mỗi đến nơi nào cũng sẽ rẽ chỗ náo nhiệt nhất, quầy hàng ven đường cái nào cũng dạo một vòng. Lúc đầu Thẩm Từ Thu còn cố giải thích trong đầu, nhưng đến con phố thứ ba, nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng .

 

“Tạ Linh.”

Đợi đến lúc Tạ Linh từ một quầy hàng vui vẻ đầu , Thẩm Từ Thu rốt cuộc nhịn , nghiêm giọng hỏi:

“Ngươi căn bản phát hiện điều gì bất thường?”

 

Như nào đang dò xét manh mối gì… Rõ ràng là đang dạo phố chơi bời!

 

lúc , tầng cao một tòa nhà bên cạnh đẩy cửa sổ , tiếng hô vui mừng vang lên, từng cánh hoa ngũ sắc từ trời rơi xuống, chầm chậm xoay vòng bay lượn trong trung như tuyết nhẹ đầu xuân.

 

Tạ Linh ngẩng đầu màn hoa rơi, trong đầu đảo qua một vòng suy nghĩ mê sảng, bất ngờ bước lên mặt Thẩm Từ Thu:

“Đưa tay .”

 

Thẩm Từ Thu chăm chú Tạ Linh, ánh mắt nghiêm nghị. Còn ánh mắt màu hổ phách trốn tránh, chỉ thẳng tắp .

 

Cánh hoa bắt đầu lượn quanh bên họ.

 

Thẩm Từ Thu thể sự cố chấp trong mắt Tạ Linh: câu trả lời, tiên đưa tay .

 

Hắn cũng xem rốt cuộc Tạ Linh đang giở trò gì.

 

Vì thế, chậm rãi vươn tay.

 

Và nhận một phần đường gói trong lụa mỏng, thơm tho tinh xảo.

 

Thẩm Từ Thu sững sờ.

 

Tơ lụa gói đường là loại thượng phẩm, mỏng nhẹ như sương, nửa trong suốt, mơ hồ thấy viên đường tròn trịa bên trong, ngọt ngào rịn qua kẽ vải, hương thơm dìu dịu thấm lòng bàn tay Thẩm Từ Thu.

 

“Ta đêm qua , vẫn còn sẽ .”

 

Tưởng rằng cơn cuồng phong đêm qua cuốn sạch tất cả, ai ngờ Tạ Linh bất ngờ nhắc một câu, khiến kịp đề phòng.

 

Khắp phố phường vui chúc tụng, trong lúc , một cánh hoa khẽ rơi xuống, rơi đúng lòng bàn tay đang cầm túi đường của Thẩm Từ Thu. Tạ Linh thuận miệng : “Ta thật sự phát hiện điều gì bất thường, chỉ là kéo ngoài ngắm cảnh náo nhiệt một chút thôi.”

 

Thẩm Từ Thu run lên, cứng đờ , lập tức nhét túi đường lòng Tạ Linh: “Ta cần.”

 

Tạ Linh chộp lấy cổ tay , mạnh mẽ ngăn động tác : “Đây cũng là thù lao cho Hộ Hồn Châu.”

 

Thẩm Từ Thu vẫn cố gắng đẩy , gò má căng cứng: “Thù lao ngươi nhận .”

 

“Vậy thì xem như thực hiện lời hứa của .”

 

Ngón tay Thẩm Từ Thu trắng bệch vì gồng sức, mu bàn tay Tạ Linh cũng nổi rõ gân xanh. Trong khung cảnh rộn ràng đèn hoa, hai như ép một thế giới khác, tĩnh lặng, căng như dây đàn.

 

“Ta cần,” Thẩm Từ Thu lặp , từng chữ đều rắn như băng, “Ta. Không. Cần.”

 

Tạ Linh: “Vậy thì đừng trả cho , vứt .”

 

Tâm trí Thẩm Từ Thu rối loạn, nhịn mà quát lên: “Tạ Linh!”

 

“Từ Thu.”

 

Tạ Linh đột nhiên buông tay, cùng lúc đó lui về hai bước. Gói đường vẫn nguyên trong tay Thẩm Từ Thu, y chỉ lẳng lặng đó, ánh mắt chăm chú , nhắc : “Huynh cứ vứt .”

 

Lòng bàn tay Thẩm Từ Thu khẽ siết , gắt gao giữ lấy gói đường. Hắn cảm thấy Tạ Linh thật nực , cái thứ đồ chơi nhỏ nhặt , chẳng lẽ ném nổi?

 

Đồ vật con , đối với , từng thứ nào là thể vứt bỏ.

 

Chỉ cần nhấc tay, chỉ cần một chút lực, là thể ném , rơi xuống đất, giẫm nát, chẳng ai để tâm đến một món đồ nhỏ như .

 

Hắn cũng để tâm.

 

Chỉ cần… chỉ cần nhấc tay… nhưng cánh tay nặng tựa ngàn cân, dù trong đầu ngừng thúc giục, vẫn động nổi.

 

Thời gian như chậm , mỗi một thở đều dài đằng đẵng.

 

Tựa như trải qua một kiếp luân hồi, tay Thẩm Từ Thu rốt cuộc khẽ động.

 

Tạ Linh bỏ qua bất kỳ phản ứng nào, đến cả hô hấp cũng nghẹn , tim đập như vỡ tung.

 

Thế nhưng khẽ động , tựa như dốc hết bộ sức lực. Cánh tay Thẩm Từ Thu buông thõng xuống bên , run run yếu ớt. bàn tay , vẫn nắm chặt gói đường.

 

Không ném.

 

Tạ Linh tim đập dồn dập như trống trận, vang vọng bên tai.

 

Hắn ném. Không ném nghĩa là… …

 

“…Tạ Linh.” Đuôi mắt Thẩm Từ Thu ửng đỏ, hàng mi là vệt ánh bạc như tuyết phủ, giọng khàn khàn, “Ngươi đang chuyện ngu xuẩn.”

 

Tạ Linh khóe môi càng cong, đến vui vẻ từng . Lần đầu tiên trong đời mắng là kẻ ngu mà thấy sướng như .

 

Y bước tới gần, rút ngắn cách, cúi đầu Thẩm Từ Thu, ánh mắt như nắng, giọng nhẹ tênh: “ vui.”

 

Trong mắt Thẩm Từ Thu phủ đầy băng giá, còn chút mỏi mệt, ánh lạnh lùng như sương tuyết, khóa chặt tên tiểu yêu tùy hứng mặt.

 

“Không ai cũng như . Ta cũng cần gì cho .” Tạ Linh gập chiếc quạt cầm tay, giấu lưng, mặt vẫn ánh lên họa văn đỏ rực như lửa, thần sắc rạng rỡ, “Hiện tại vui, tặng gói đường, xử trí thế nào cũng , ném xuống đất cũng .”

 

Thẩm Từ Thu ép đến sát tường, khẽ ngẩng đầu y, gì.

 

Tạ Linh tựa hồ nghĩ thông điều gì đó, hạ quyết tâm, nhưng… chuyện , liên quan gì đến .

 

Thẩm Từ Thu thầm nghĩ: Tạ Linh , cần gì cả. Hắn cũng tuyệt đối sẽ gì.

 

Ý niệm đó kiên định. dù trong lòng yên lặng như , vẫn buông tay.

 

Gói đường vẫn trong lòng bàn tay.

 

Ánh đèn lụa hoa nở bung rực rỡ, tiếng động. Trong đám náo nhiệt, mỗi đều câu chuyện riêng, lời , để ngắm.

 

Lúc , ở một ngõ nhỏ ánh đèn rọi đến, Diệp Khanh mới chín tuổi đang lảo đảo tới, đầu óc choáng váng, dáng vẻ luống cuống.

 

Chưa bao bước, trong ngõ hẹp hiện một bóng . Diệp Khanh chăm chú , là một gương mặt quen thuộc: Mộ Tử Thần.

 

Mộ Tử Thần cũng sửng sốt, tiến gần: “Diệp Khanh? Sao ở đây?”

 

Diệp Khanh ngượng ngùng : “Lạc đường …”

 

Đệ tử Ngọc Tiên Tông hôm nay đều ngoài dạo chơi, đông quá, và Biện Vân sư chẳng từ khi nào tách .

 

Mộ Tử Thần liền nhẹ, lộ vẻ thấu hiểu: “Ta cũng lạc khỏi . Nãy thử tới cuối ngõ, tưởng lối , ai dè là ngõ cụt. Thôi, đầu , đưa tìm sư .”

 

Diệp Khanh ngoan ngoãn gật đầu, để y nắm tay dắt .

 

Khi nắm tay, ánh mắt Diệp Khanh thoáng chớp lên.

 

Khứu giác vốn nhạy hơn thường… Mộ sư , một mùi m.á.u tươi nhạt?

 

Nam Cung Tư Uyển

Rất nhạt, đến mức cũng dám chắc… là ảo giác ư?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com