Thẩm Từ Thu khẽ ấn đầu ngón tay. Nếu Tạ Linh mở lời mời cùng ngoài ngày mai, cứ xem thử xem rốt cuộc là vấn đề gì. Nghĩ , khẽ gật đầu đồng ý.
Tạ Linh ở trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Còn về phần ngày mai để giải thích cho hợp lý mấy lời bịa … thì ngày mai tính . Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, tiên cứ kéo khỏi phòng là thắng .
Vì để tiện trò chuyện, Thẩm Từ Thu thu kết giới cách âm trong phòng. Hắn xuống bên cạnh bàn, định nhắm mắt dưỡng thần một lát.
lúc , cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Là tiểu nhị của khách điếm, đem đồ ăn và rượu mà Tạ Linh gọi mang tới.
Kết giới trong phòng chỉ cách âm một chiều, bên ngoài bên trong gì, nhưng tiếng gõ cửa, âm thanh ngoài phòng vẫn truyền rõ ràng.
Tạ Linh mở cửa, thấy ngoài là hai . Một bưng khay, vài món ăn còn bốc nóng cùng một bầu rượu sứ. Người còn thì ôm nguyên một vò rượu lớn trong tay, vẻ mặt nịnh nọt cẩn thận.
Thì Tạ Linh gọi rượu, lão bản sợ một bầu đủ cho khách quý uống, liền dứt khoát bảo đem thẳng một vò lớn lên cho đủ “quản lượng”, uống sảng khoái mới thôi.
Biết trong phòng chỉ hai ở, tiểu nhị cũng tinh ý chuẩn đúng hai bộ bát đũa và chén rượu, khi dọn thức ăn và rượu lên bàn xong xuôi liền lễ phép rút lui.
Nam Cung Tư Uyển
Tuy khi tích cốc thì thể cần ăn uống, quả thật tiện lợi, nhưng với Tạ Linh, việc thưởng thức món ngon vẫn là một thú vui. Trong nhân sinh ngắn ngủi, sống là để tìm chút vui vẻ, nếu thì cuộc đời tu luyện chỉ còn khô khan và vô vị.
Tu luyện, thoại bản, ăn ngon, ngắm cảnh , mỹ nhân. Đối với Tạ Linh mà , tất thảy đều là thú vui nhân sinh.
Y xuống đối diện Thẩm Từ Thu, đưa đũa mời:
“Cùng ăn một chút nhé?”
Thức ăn Tạ Linh gọi nhiều, phần lớn là món để nhắm rượu: cá kho cay nồng, gà chiên sốt ngọt cay, thịt thăn chua ngọt, và một chén đậu phụ phô mai ngọt mềm.
Món ngọt , y gọi riêng vì Thẩm Từ Thu thích vị ngọt.
Đậu phụ phô mai đặt lên bàn, hương sữa và vị ngọt thơm nức, tiểu nhị khi dọn món còn Tạ Linh căn dặn đặt gần tay Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu thấy hết, đương nhiên món đó là gọi riêng cho , nhưng hề động .
Càng là mấy chuyện nhỏ nhặt chẳng liên quan đến chính sự, càng nhận lấy sự “ưu đãi” của Tạ Linh.
Tạ Linh, cái … Lúc rực rỡ thể như ngọn lửa chiếu sáng cả băng thiên tuyết địa. Lúc thu liễm giống như dòng nước ấm rỉ rả, len lỏi từng chút một, lặng lẽ sưởi ấm, thấm từng đầu ngón tay lạnh buốt, từng góc khuất trong tim.
Y dùng vũ lực, nhưng khiến khó lòng phòng .
Thẩm Từ Thu kháng cự kiểu xâm nhập đó.
Hắn thà cầm kiếm đ.â.m c.h.é.m , thà đối đầu với âm mưu hiểm độc, còn hơn đối mặt với cái ấm áp vô hình . Chỉ khi đắm chìm trong thù hận và mưu tính, mới thấy bản rõ ràng, mới thể sống tiếp.
Thế nhưng Tạ Linh cứ chịu buông tha cho .
Con yêu điểu thông minh, nguy hiểm, tùy hứng, bề ngoài đùa ngả ngớn nhưng bên trong cố chấp. Sau vài đấu khẩu, vài phen giằng co, Thẩm Từ Thu bắt đầu sinh một loại ảo giác… rằng bản vẫn còn giống như một bình thường.
.
Hắn là quỷ, là bóng ma sống vì báo thù, thể như xưa?
Hắn thể bước khỏi vùng băng tuyết của .
Dù trong mắt , nơi xa xa ngoài bão tuyết hình như ánh lửa, hình như nơi thể sưởi ấm thể giá lạnh nhưng đôi mắt từng m.á.u nhuộm đỏ của , chẳng còn thấy rõ điều gì.
Nếu tin… bước một bước, mà ánh lửa chỉ là hư ảo, là cái bẫy…
Thì đến cả vùng tuyết lạnh cũng còn chỗ dung .
Hắn dám tưởng tượng đến lúc đó, trái tim vốn tan nát sẽ vỡ vụn thành dạng gì.
Hắn cược nữa. Không cần thiết đánh cược lòng nữa.
Chỉ cần giữ bộ dáng như hiện tại là đủ.
Hắn chỉ sống vì báo thù. Còn đó, sẽ thành gì, , bao giờ nghĩ tới.
Vì thế, khi Tạ Linh đưa đũa mời, Thẩm Từ Thu chỉ lạnh nhạt :
“Ta cần. Ngươi ăn .”
Tạ Linh liếc mắt qua chén đậu phụ ngọt , cưỡng ép. Y buông đũa, cầm lấy chén rượu:
“Vậy… uống một chén chứ?”
Thẩm Từ Thu đáp khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không uống.”
Trời bên ngoài dần tối, trong phòng thắp đèn. Không linh châu của tu sĩ, mà chỉ là ánh nến thường, dịu dàng ấm áp nhưng quá sáng.
Trong ánh nến, gương mặt trắng như tuyết của Thẩm Từ Thu càng trở nên thanh lãnh lạnh lùng, thoạt tựa hồ còn cô quạnh hơn ngày thường mấy phần.
Hắn cúi mắt, đôi ngón tay xương khớp rõ ràng khẽ đẩy một chén sứ trắng đến mắt .
Chén rượu trong vắt, sóng rượu nhẹ nhàng rung động, phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của .
Thẩm Từ Thu yên lặng lắng âm thanh phiền muộn đang âm ỉ lan trong lòng, mở miệng :
“Ta bảo, —”
“Ngươi từng thử uống say ?”
Tạ Linh thong thả cắt lời , giọng nhanh chậm.
Hàng mi của Thẩm Từ Thu khẽ động, chậm rãi ngước mắt lên.
Hắn ở nơi ngược sáng ánh nến, đôi con ngươi màu lưu ly hiện một mảng u tối.
Tạ Linh đợi trả lời, liền tiếp:
“Ta đoán là ngươi từng say. Ngươi là luôn giữ đầu óc tỉnh táo, nhưng thỉnh thoảng say một cũng cả. Đó cũng là một phần hương vị nhân gian.”
“Người thường , mặt chẳng lòng. và ngươi, ngay từ đầu gặp phơi bày tất cả lên bàn cờ, cùng sống ba năm trong Thủy Kính Tuyết Quốc, sớm thấy chân diện mục của . Dù từng tính kế nghi kỵ, thì đến cuối cùng… chẳng cũng xem như ‘tri tâm’ ?”
Tạ Linh đẩy ly rượu về phía Thẩm Từ Thu, giọng mang theo chút trầm thấp dụ dỗ:
“Hơn nữa, tuyệt đối sẽ hại ngươi dùng mệnh chú gì với ngươi.
Thẩm Từ Thu, ngươi dám cùng say một trận ?”
Tên của vang lên trong miệng , khiến đôi mắt yên lặng của Thẩm Từ Thu khẽ run lên.
Tạ Linh giờ gọi là “Thẩm sư ”, “A Từ”, lúc gay gắt mắng mỏ còn gọi một tiếng “Hảo ca ca” đầy cắn răng.
Thế mà giờ đây, y trầm giọng, thẳng thắn mà gọi là “Thẩm Từ Thu”.
Một tiếng gọi đó như bóp chặt lấy cơn bức bối đang chực vỡ trong lòng Thẩm Từ Thu.
Ấn xuống , cũng nâng lên chẳng nổi, giống như một sợi dây mờ mịt, hư vô thật thật giả giả, trói chặt lấy , khiến tiến cũng , lui cũng xong.
Ly rượu bằng sứ trong suốt phản chiếu ánh sáng lặng lẽ chao nghiêng.
Rượu của tu sĩ là linh tửu, dùng linh thực chế luyện, men rượu thể khiến cả tu hành cũng ngà ngà nếu cẩn thận.
Còn phàm nhân tửu thì chẳng khác gì nước lã với tu sĩ, uống bao nhiêu cũng vô dụng, trừ phi đó cố ý dùng linh lực để hóa giải men say.
Tạ Linh hỏi dám ?
Thẩm Từ Thu kiểu dễ khích tướng. Hắn cũng chẳng kẻ mê rượu.
Lẽ chỉ cần lạnh nhạt một tiếng “Không”, hoặc đơn giản im lặng đáp, mặc kệ sự khiêu khích trẻ con vô nghĩa là .
Hắn hẳn là nên từ chối, cứng rắn như khi.
lẽ chính vì sự bóp nghẹt nơi trái tim , lẽ vì cơn nôn nóng mãi tan trong đáy lòng.
Hắn tuyệt đối thể bước khỏi vùng băng tuyết .
ngoài điều đó , còn điều gì đáng sợ nữa ?
Trong căn phòng yên lặng một tiếng động, Thẩm Từ Thu rốt cuộc cũng vươn tay, cầm lấy chén rượu.
Không lời nào, nâng ly lên môi, ngửa đầu, dứt khoát uống cạn.
Chiếc cổ ngọc trắng ngửa , vẽ nên một đường cong tuyệt .
Chớp mắt , trong chén còn một giọt.
Hắn đặt chén rỗng xuống bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía Tạ Linh, ánh mắt thản nhiên lạnh nhạt, chút do dự.
Ý tứ rõ ràng: Rót tiếp.
Tạ Linh trông như thản nhiên, nhưng thật hai vai căng cứng từ lâu. Lúc cuối cùng mới buông lỏng, y quăng quạt xếp lên góc bàn, vang một tiếng:
“Được lắm!”
Y tự rót rượu cho , rót đầy ly cho cả hai, vung tay xé miếng giấy niêm vò rượu, ném lên mặt bàn: