Mộ Tử Thần và Ôn Lan đã rời đi cùng những người khác, để lại Thẩm Từ Thu và Tạ Linh cùng một nhóm đệ tử của Ngọc Tiên Tông tiếp tục hành trình. Trong số đó còn có vài người rõ ràng là cố tình được sắp xếp đi cùng.
Dù ngoài mặt tỏ ra đang chăm chú tìm cơ duyên trong Xuân Cư Đồ, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đều vẫn mang tâm trí đặt ở chuyện của Mộ Tử Thần. Thỉnh thoảng có đệ tử đi ngang qua chỗ Úc Khôi từng ngã xuống, nhưng nơi đó đã sớm không còn để lại dấu vết gì.
Chẳng bao lâu sau, các đệ tử đã gần như tìm kiếm xong trong bản đồ. Thẩm Từ Thu liên lạc với Biện Vân, hai người quyết định thực hiện theo kế hoạch ban đầu: chia đội, mỗi người dẫn một nửa đệ tử rời khỏi Xuân Cư Đồ, đến tầng kế tiếp để tiếp tục tìm cơ duyên.
Chỉ là Úc Khôi vẫn không thấy bóng dáng.
Trước mặt mọi người, Thẩm Từ Thu lấy truyền âm ngọc bài ra gửi tin cho Úc Khôi. Đương nhiên, hắn biết rõ sẽ chẳng có hồi âm.
Chuyện Úc Khôi bắt nạt Mộ Tử Thần đã được các đệ tử đồn thổi, thêm mắm dặm muối rồi truyền đi khắp nơi. Mọi người đều biết hắn đang giận dỗi trốn mất. Vài đệ tử ban đầu còn muốn đợi thêm một lúc, nhưng thấy ai cũng lần lượt rời Xuân Cư Đồ, khó tránh khỏi có chút nóng ruột. Có người không nhịn được lên tiếng:
“Dù Úc sư huynh có giận đến đâu thì giờ chắc cũng nguôi rồi chứ? Cứ thế này chẳng phải làm lỡ việc của mọi người sao?”
Có lẽ vì biết Thẩm Từ Thu cũng đang tức Úc Khôi nên có người mạnh dạn nói tiếp:
“Ngay cả khi Thẩm sư huynh đã truyền âm mà hắn cũng chẳng hồi âm lại… Quả thật là quá đáng rồi.”
Thẩm Từ Thu không đáp, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào ngọc bài truyền âm trong tay.
Thực ra, khi một đệ tử mất liên lạc, việc đầu tiên nên làm là lo lắng xem liệu hắn có gặp chuyện gì không, nhất là Úc Khôi giờ đã mất tu vi, yếu ớt vô cùng. Nhưng đáng tiếc thay, nơi này chẳng còn ai thật lòng để tâm đến hắn nữa.
Nam Cung Tư Uyển
Một phần vì các đệ tử đều đang gấp gáp tìm cơ duyên, phần khác vì gần đây Úc Khôi ở trong tông môn đã nổi tiếng xấu tính, hay trút giận vô cớ lên người khác, làm mất lòng không ít người.
Vì thế không một ai hỏi một câu rằng: “Úc Khôi có thể đã gặp chuyện không may không?”
Chỉ có một người nhỏ giọng hỏi Thẩm Từ Thu:
“Thẩm sư huynh, hay là chúng ta đi trước tìm cơ duyên? Nếu thật gặp chuyện, Úc sư huynh nhất định sẽ truyền âm cho huynh mà.”
Thẩm Từ Thu thu ngọc bài lại, như đang suy nghĩ. Dưới ánh mắt đầy mong chờ xen lẫn căng thẳng của mọi người, cuối cùng hắn gật đầu.
“Cơ hội tiến vào Bí Các là hiếm có, không nên vì chuyện nhỏ mà chậm trễ chính sự của các ngươi.”
Nghe vậy, các đệ tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt:
“Đa tạ sư huynh quan tâm!”
Thế là Úc Khôi bị mọi người nhẹ nhàng bỏ lại sau đầu, cả đoàn hăng hái bước vào tầng tiếp theo, tiếp tục truy tìm cơ duyên.
Tạ Linh chưa vội thu hồi Xuân Cư Đồ, cứ để bản đồ lơ lửng ở đó, còn bản thân thì dạo qua tầng thứ hai một vòng. Chẳng bao lâu sau, thân ảnh y đã không còn thấy đâu nữa.
Mất hút theo đúng nghĩa đen.
Bởi vì… y bị từng luồng cơ duyên sáng rực bao vây tứ phía, nhìn xa chẳng khác gì người đèn di động!
Các đệ tử: “…”
Tuy đã biết trước là như vậy, nhưng chứng kiến tận mắt vẫn không khỏi hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi!
Mọi người lập tức vội vàng lao lên giành giật, hy vọng chờ sau khi “điện hạ” chọn xong phần của mình, sẽ để lại chút “ngon ngọt” cho bọn họ.
Đời trước, cơ duyên Thẩm Từ Thu lấy được trong Bí Các là một chiếc mặt nạ tơ bạc không che giấu được khí tức, nhưng có thể giấu dung mạo. Dù không thể giả mạo cảnh giới như loại mà Tạ Linh đang dùng, nhưng để tránh bị nhận ra thì vẫn rất hữu dụng.
Bởi vậy, hắn không vội, cứ dẫn đoàn đệ tử đi hết từng tầng. Cuối cùng, trong hai canh giờ còn lại trước khi Bí Các đóng cửa, hắn cũng tìm được chiếc mặt nạ ấy.
Chiếc mặt nạ màu bạc được chế tác vô cùng tinh xảo, hoa văn uốn lượn, vừa sang trọng, lại mang nét lạnh lùng trầm lặng. Ai nhìn qua cũng không thể phủ nhận: rất đẹp.
Thẩm Từ Thu khẽ vuốt mặt nạ trong tay.
Phía sau hắn, Tạ Linh đang cầm một khối ngọc vừa nhặt được. Sắc mặt y thay đổi mấy lần, nội tâm giằng co một lúc lâu, cuối cùng mới lấy ra một gương mặt giả vờ tự nhiên, bước đến trước mặt Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu vừa thu lại mặt nạ thì đã thấy khối ngọc bị bàn tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng nâng lên. Nói không rõ là ngọc đẹp hơn, hay tay đẹp hơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt Tạ Linh.
Tạ Linh giữ vẻ mặt bình tĩnh:
“Muốn nhờ ngươi giúp ta chế tác một khối ngọc chú văn, thù lao có thể thương lượng.”
Y nhờ ta chế ngọc phù?
Nếu Tạ Linh biết rằng chỉ cần cách xa ta mấy trượng ta vẫn có thể sửa phù văn y dùng…thì tuyệt đối sẽ không tới nhờ ta.
Thẩm Từ Thu cụp mắt:
“Ngươi muốn loại chú gì?”
“Chú hộ thân. Không cố định phẩm cấp, hiệu quả mạnh yếu dựa theo tu vi của bản thân.”
Chú hộ thân có hai loại: một là phẩm cấp cố định, ví dụ như cản được một kích của tu sĩ Kim Đan hay Nguyên Anh; loại còn lại thì kích hoạt bằng linh lực bản thân, hiệu quả mạnh yếu tùy vào người sử dụng.
Tạ Linh giấu quạt sau lưng, trông như dáng vẻ ung dung nhàn tản, nhưng thực ra căng thẳng đến mức nắm chặt tay, gần như nín thở.
Y cũng không chắc Thẩm Từ Thu có chịu giúp hay không.
Thẩm Từ Thu nhìn kỹ khối ngọc, cuối cùng đưa tay cầm lấy:
“Được.”
Tạ Linh lập tức buông lỏng bàn tay đang siết chặt, trong lòng hớn hở như đại bàng dang cánh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ dửng dưng:
“Vậy thù lao—”
“Khối ngọc này không thích hợp để khắc chú hộ thân, coi như là thù lao của ta.” Thẩm Từ Thu nói, “Ta sẽ chọn một khối linh ngọc khác phù hợp hơn.”
Hắn ngừng một chút rồi bổ sung:
“Phẩm cấp sẽ không thấp hơn khối này.”
Tạ Linh gật đầu:
“Được.”
Việc chuyên môn thì cứ để người chuyên làm. Dù sao lần trước Thẩm Từ Thu chế tác ngọc lộ cho Ngọc Lộ sư muội cũng là vật tốt, không phải loại người keo kiệt.
Cuối cùng cũng sắp có bùa hộ mệnh rồi, Tạ Linh vui vẻ mở quạt ra, cong cong khóe môi.
Thời gian trôi qua, trong Bí Các đã hai ngày, còn ở bên ngoài mới chỉ là hai canh giờ. Đợt mở cửa lần này của Bách Bảo Bí Các sắp kết thúc.
Tạ Linh đã sớm lén thu Xuân Cư Đồ về bên mình, giấu thật kỹ. Dù sau đó có vài đệ tử quay lại tầng một tìm kiếm, phát hiện bản đồ biến mất, cũng chẳng ai để tâm quá nhiều, vốn dĩ chẳng ai biết nó nằm trong tay hắn, huống hồ… cũng chẳng ai buồn quay đầu lại.
Thời gian vừa hết, tất cả các đệ tử chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi sáng rực lên, thân thể như bị một luồng sức mạnh cưỡng ép kéo đi qua một đường hầm vô hình sau đó liền bị đưa trở lại đại điện Vấn Thiên Tông.
Chỉ cần còn sống, Bí Các sẽ đưa người ra ngoài. Nếu không ra được, tức là đã bỏ mạng mà t.h.i t.h.ể trong Bí Các, sau khi cửa đóng, cũng sẽ bị hóa đi sạch sẽ.
Thẩm Từ Thu biết rõ: khoảnh khắc Úc Khôi chết, Huyền Dương Tôn hẳn đã cảm nhận được hồn hỏa của hắn tắt lịm. Khi về tới đại điện, hắn cố tình liếc mắt nhìn quanh nhóm đệ tử của Ngọc Tiên Tông, vẻ mặt như vì không thấy bóng dáng Úc Khôi mà ngẩn người ra.
Đệ tử Ngọc Tiên Tông nghe vậy cũng giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại phía sau.
Cửa vào Bí Các đã hoàn toàn khép lại sẽ không còn ai được đưa ra nữa.
Nói cách khác Úc Khôi thật sự đã chết!?
Một số đệ tử từ các tông môn khác vừa ra ngoài đã bắt đầu ầm ĩ, có vẻ lúc ở trong Bí Các từng xảy ra va chạm. Nhưng nếu nhìn lại bốn đại tông môn thì chỉ có một mình Úc Khôi vắng mặt, còn lại ai nấy đều bình yên, thậm chí chẳng ai bị thương.
Huyền Dương Tôn vẫn luôn dõi theo vẻ mặt của Thẩm Từ Thu. Nhìn một lúc, lão lạnh giọng gọi:
“Thẩm Từ Thu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Từ Thu siết tay, chậm rãi bước lên một bước. Khi mở miệng, giọng hắn đã run run:
“Sư tôn, Úc…”
“Úc Khôi đã chết.” Huyền Dương Tôn ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ khẽ cúi mắt xuống, nhưng uy áp như núi lớn lập tức bao phủ toàn trường.
Dưới sức ép đó, dù vai và tay run lên từng đợt, Thẩm Từ Thu vẫn cố chịu đựng, khiến người ta tưởng rằng hắn đang đau lòng đến mức không chịu nổi. Hắn mở to mắt, môi mấp máy, nhưng mãi không nói nên lời.
Ba tông môn khác nghe vậy đều sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Ngọc Tiên Tông.
Lúc này, giọng của Huyền Dương Tôn lại vang lên, lạnh lùng và sắc như đao:
“Hắn c.h.ế.t rồi, ngươi không biết? Hắn không phải đi cùng ngươi sao?”
Thẩm Từ Thu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt uy nghiêm của sư tôn. Trong đầu hắn hiện lên những ký ức đau đớn từ kiếp trước, hắn dùng hận ý để thúc đẩy hốc mắt đỏ lên như sắp khóc, cố tạo ra vẻ nghẹn ngào, thở dồn dập. Một lúc sau mới khàn giọng nói:
Mộ Tử Thần không ngờ Úc Khôi thật sự đã chết, ánh mắt hắn đảo nhanh một vòng, rồi lập tức nhào ra phía trước, sốt sắng hô:
“Sư tôn! Là… là lỗi của đệ tử!”
Huyền Dương Tôn khựng lại, ánh mắt chuyển sang Mộ Tử Thần. Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống hệt khi trước, lúc Úc Khôi bị phế tu vi, hắn cũng chất vấn Thẩm Từ Thu, mà người lên tiếng… lại là Tạ Linh.
“Không biết con chọc nhị sư huynh điều gì khiến huynh ấy không vui, huynh liền nổi nóng, chỉ vào con dạy dỗ một trận. Sư huynh vì con nói giúp một câu, nhị sư huynh liền tức giận, một mình bỏ đi.”
Mộ Tử Thần chớp mắt liên tục, không cần dùng chiêu trò gì, nước mắt đã lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất, đáng thương vô cùng.
Đệ tử Nhược Thủy Tông thấy hắn như vậy thì không nhịn được, lập tức đứng ra làm chứng, còn tiện thể kể luôn mớ chuyện xấu của Úc Khôi lời nào lời nấy đều chỉ rõ Úc Khôi là kẻ vô lý, ăn nói bừa bãi.
Ôn Lan cũng tiến lên, thi lễ nói:
“Huyền Dương Tôn, quả thật là Úc Khôi tự mình rời đi.”
Một đệ tử Ngọc Tiên Tông nói nhỏ:
“Sau đó Thẩm sư huynh có truyền âm cho Úc sư huynh… nhưng hắn không trả lời. Chúng ta đều nghĩ là hắn vẫn còn đang giận dỗi…”
“Đều cho rằng hắn đang giận dỗi?” –Huyền Dương Tôn lạnh mặt, giọng nói trầm xuống đáng sợ. “Thẩm Từ Thu, ngươi cũng nghĩ vậy sao?”
Đệ tử Ngọc Tiên Tông lập tức bị khí thế áp chế của ông dọa sợ, vội ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.
Sau một thoáng im lặng, Huyền Dương Tôn đã nhìn ra được tình hình: không ai trong Ngọc Tiên Tông chứng kiến Úc Khôi c.h.ế.t như thế nào, mà những người từ các tông môn khác cũng không có ai đứng ra nhận từng gặp hắn. Nói cách khác hung thủ g.i.ế.c Úc Khôi không tìm ra được.
Nhưng điều khiến Huyền Dương Tôn tức giận nhất không phải là cái c.h.ế.t của Úc Khôi mà là thái độ của Thẩm Từ Thu.
Lần trước Úc Khôi bị phế tu vi có thể nói là tự mình chuốc lấy, nhưng trước khi đi vào Bí Các lần này, ông đã cố ý dặn dò Thẩm Từ Thu phải để mắt trông coi Úc Khôi. Những người khác có thể nghĩ hắn giận dỗi bỏ đi, nhưng ngươi thì sao? Đường đường là đại sư huynh, vậy mà lại mặc kệ một đệ tử đã mất hết tu vi, để mặc hắn sống chết?
“Ngươi quên rồi sao? Một người như thế nào mới xứng đáng làm đại sư huynh của Ngọc Tiên Tông?” Huyền Dương Tôn gằn giọng.
Thẩm Từ Thu không quên.
Từ nhỏ, Huyền Dương Tôn đã dạy hắn thế nào là trách nhiệm, là gánh vác. Khi hắn còn nhỏ, tu vi chưa đến đâu, đã được dạy phải mang lấy gánh nặng của Ngọc Tiên Tông, phải trở thành người bảo vệ sư môn. Cảm giác ấy như một dấu ấn, khắc sâu tận xương cốt.
Từ trước tới nay, hắn đều làm rất tốt.
Nhưng thì sao chứ?
Dấu ấn khắc vào xương, khi phải xẻo thịt lóc xương, cũng bị cắt trọn theo.
Ký ức khắc sâu đến đâu, cũng có thể bị một vết thương còn sâu hơn xóa sạch.
Hắn bây giờ tuy vẫn mang danh “Đại sư huynh Ngọc Tiên Tông”, nhưng trong lòng đã chẳng còn là người trước kia nữa.
Người đã c.h.ế.t không thể quay về, thứ trở lại chỉ là một lệ quỷ đầy thù hận.
Thẩm Từ Thu cụp đầu thật sâu, bả vai run lên không ngừng. Hắn không nói gì, chỉ im lặng bày ra dáng vẻ ăn năn đau khổ.
Không khí trong đại điện nặng nề đến nghẹt thở.
Mà trong lúc cúi đầu, Thẩm Từ Thu lại thầm nghĩ hắn vẫn diễn không bằng Mộ Tử Thần, người kia nước mắt muốn đến là đến, đáng thương như thật.
Chẳng trách dù trong thân thể có tồn tại Tà Hồn, bất kể là cộng sinh hay đoạt xá, nếu muốn tìm người báo thù, tìm hắn đúng là không sai.
Bởi vì hiện tại Mộ Tử Thần đứng trước mắt hắn, diễn giống y hệt như người kiếp trước từng đoạt lấy linh căn và tiên cốt của hắn, từng khiến hắn rơi xuống vực sâu không đáy.
Một Mộ Tử Thần luôn mang khuôn mặt ôn nhu, trái tim đen tối, mưu tính sâu xa và diễn xuất hoàn hảo.
Uy áp đè nặng rất lâu. Cuối cùng, Huyền Dương Tôn lạnh lùng nói:
“Sau khi trở về, lên núi tuyết tư quá bảy ngày. Không được phép dùng linh lực.”
Thẩm Từ Thu không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp:
“Vâng.”
Huyền Dương Tôn không hề nghi ngờ gì về dáng vẻ đau buồn ấy. Nếu nghi ngờ thì chỉ phạt thế này là chưa đủ.
Các đệ tử Ngọc Tiên Tông đồng loạt biến sắc.
Núi tuyết!? Còn không được dùng linh lực!?
Đó chẳng khác nào tra tấn!
Núi tuyết quanh năm giá lạnh, tuyết dày phủ ngập, người tu vi dưới Kim Đan nếu không dùng linh lực mà bước lên còn chưa đến nửa ngày đã run cầm cập. Vậy mà phạt tới bảy ngày, thật sự không sợ người bị đông đến tàn phế sao?
Quả là phạt nặng! Nhưng Huyền Dương Tôn vừa mất một đệ tử, mấy người khác trong tông cũng không tiện khuyên can.
Mộ Tử Thần nhìn thấy sắc mặt nhóm đệ tử Ngọc Tiên Tông, đoán được mức độ nghiêm trọng của hình phạt, liền cắn răng, định xông ra tranh công, để lại trong lòng Thẩm Từ Thu chút ấn tượng sâu sắc:
“Nếu sư tôn muốn phạt sư huynh, vậy ngay cả con cũng—”
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, một giọng nói cắt ngang, giọng điệu tùy ý nhưng mạnh mẽ như một thanh kiếm sắc c.h.é.m ngang không trung:
“Mộ sư đệ nếu muốn bị phạt, thì tìm chỗ khác đi.”
Mộ Tử Thần sững người, quay đầu nhìn về phía người vừa nói là Tạ Linh!?
Tạ Linh vừa rồi còn lấy mất cơ duyên của hắn, sao giờ lại giúp mình nói chuyện?
Nhưng Tạ Linh lại chẳng thèm liếc hắn lấy một cái. Trong khi tất cả đều không dám ngẩng đầu nhìn Huyền Dương Tôn, chỉ có Tạ Linh là thẳng thắn ngẩng mặt, nhìn thẳng vào vị tôn giả cao ngất kia:
“Ta còn phải đến thăm A Từ, nếu ngươi cũng lên núi tuyết, chẳng phải sẽ làm phiền bọn ta? Thật là bất tiện.”
Mộ Tử Thần: “…”
Huyền Dương Tôn: “…”
Thẩm Từ Thu đang trong đầu tưởng tượng hàng loạt cảnh tra tấn tê buốt nơi núi tuyết, thì những lời này như một cánh chim khổng lồ bay tới, thổi tung tất cả hận thù oán niệm hắn vừa khổ sở tích tụ.
Làm sao mà hận cho nổi nữa?
Muốn diễn bộ dáng đau khổ đỏ mắt, mà giờ hận ý tụ không lên được, khó thật.
Nhưng bị kéo khỏi vực sâu ấy, cảm giác đó… cũng không tệ.
Thẩm Từ Thu cúi đầu, trong đôi mắt lưu ly khẽ lóe lên một tia sáng nhạt.