Ở đời trước, khi tham dự thọ yến của Hành Sơn Tiên Tôn, trong số người tham dự không có Tạ Linh cũng chẳng có Mộ Tử Thần, cơ duyên trong Đào Nguyên Xuân Cư Đồ cũng bởi thế mà không bị ai đoạt lấy.
Thẩm Từ Thu liếc nhìn thần điểu đang kiêu căng ngẩng đầu, dáng vẻ đắc ý đầy mình, rồi quay sang xem xét quang đoàn kia.
Thì ra, cơ duyên trong Đào Nguyên Xuân Cư Đồ chính là bản thân nó.
Ban đầu hắn tưởng nơi đây chẳng qua chỉ là một ảo cảnh, nhưng nếu thực sự là một không gian linh khí độc lập, có thể dung nạp vật còn sống, thậm chí tự hình thành một mảnh thiên địa vậy thì đúng là bảo vật hiếm có khó cầu.
Chỉ tiếc, trong mắt Thẩm Từ Thu vẫn chẳng chút gợn sóng, thậm chí còn không bằng cảm giác khi hắn phát hiện Tạ Linh dễ dàng chấp nhận thủ đoạn g.i.ế.c người của hắn. Trong đôi mắt lưu ly kia có ánh sáng vụt qua, vô cùng vi diệu.
Tuy rằng cả hai chỉ dùng hoa ảnh và điểu ảnh để giao tiếp, Tạ Linh không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, mà tiên hoa lại ít động tác, không sống động như điểu ảnh, so với hóa hình con người càng khó để lộ tâm tư.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu lại liếc nhìn chiếc đuôi chim đỏ rực kia một lần nữa.
Có phải tất cả thần điểu, đều bị cái đuôi của mình bán đứng?
Nam Cung Tư Uyển
Trong đầu hắn bỗng nảy lên một tia hiếu kỳ:
Nguyên hình của Tạ Linh rốt cuộc trông thế nào?
Chỉ là một chút tò mò thôi.
Hắn mở miệng:
“Nếu vậy, chuẩn bị rời khỏi nơi này đi.”
Tạ Linh gật đầu chim một cái:
“Chờ ta đem chìa khóa lén thu về đã. Thứ tốt như thế, không thể để bọn họ biết là do ta lấy được.”
Đừng nhìn bề ngoài y luôn bỡn cợt cao ngạo, kỳ thực làm việc lại có chừng mực. Lúc cần điệu thấp, cũng là vô cùng cẩn trọng.
Nói rồi, y cúi đầu, nhìn t.h.i t.h.ể Úc Khôi một chút, sau đó há miệng phun ra một đoàn chân hỏa.
Chân hỏa vừa chạm vào xác Úc Khôi, lập tức bao phủ toàn thân, thiêu đốt đến không còn mảnh xương. Chung quanh cỏ cây không bị tổn hại chút nào, phạm vi và hỏa lực đều khống chế cực kỳ chính xác, thiêu rụi thi thể, cũng đồng thời thiêu sạch mọi vết máu, trong không khí mùi tanh m.á.u cũng bị ngọn lửa thiêu đến không còn.
Thẩm Từ Thu nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, sát ý cuộn trào trong lòng hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn lắng xuống, một lần nữa chìm vào sâu trong cơ thể, như thể chân đạp mây trắng đã hạ xuống đất bằng, rõ ràng nhận thức lại bản thân, mình đang ở đâu, đang làm gì.
Đây mới chỉ là bắt đầu. Vẫn chưa phải lúc buông lỏng.
Mà đúng ngay lúc Úc Khôi thân vong, bên ngoài Bách Bảo Bí Các, trong đại điện chính, Huyền Dương Tôn lập tức nhận được truyền tin từ Ngọc Tiên Tông.
Người bên Ngọc Tiên Tông mang theo hoảng loạn truyền âm thông báo:
“Mới vừa rồi… hồn hỏa của Úc Khôi, đã tắt.”
Đệ tử nội môn của các đại tông môn đều sẽ lưu lại hồn hỏa trong tông môn. Hồn hỏa còn thì người còn, hồn hỏa tắt, người ắt đã vong.
Ánh mắt Huyền Dương Tôn khẽ động, trong lòng lập tức trầm xuống.
Có Thẩm Từ Thu ở đó, vậy mà Úc Khôi vẫn xảy ra chuyện.
Huống chi lần này tiến vào, đều là đệ tử trẻ tuổi, không có ai thuộc hàng đại năng. Mà khi ra ngoài đều có các trưởng bối canh giữ bên ngoài, nếu không phải gặp được cơ duyên nghịch thiên, thì nhóm tiểu đệ tử sẽ không dễ dàng vì tranh đoạt mà hạ sát thủ.
Vậy thì chỉ còn một khả năng.
Úc Khôi bị người vì tư oán mà ngấm ngầm g.i.ế.c chết.
Hiện giờ hắn chỉ là một phàm nhân, nếu bị ám toán, e rằng ngay cả Thẩm Từ Thu cũng khó lòng đề phòng.
Khả năng này không thể không nghĩ tới.
Hành Sơn Tiên Tôn thấy sắc mặt Huyền Dương Tôn trầm xuống, liền nhíu mày hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Huyền Dương Tôn đáp, giọng lạnh như băng:
“Úc Khôi đã chết.”
Lời vừa dứt, cả điện im phăng phắc. Các tông chủ, trưởng lão đồng loạt ngẩn ra.
Dù Huyền Dương Tôn không tỏ rõ đau buồn trên mặt, nhưng quanh thân sát khí âm thầm lan tỏa. Dù sao đó cũng là đệ tử ông ta tự tay dạy dỗ, c.h.ế.t như vậy, không thể không giận. Khí thế của Kim Tiên nổi lên, không cần nói cũng đủ khiến người xung quanh lạnh sống lưng:
Khi đám đệ tử trở ra, nếu tìm được kẻ đã ra tay Huyền Dương Tôn tuyệt đối không tha.
Đương thời lục đại Kim Tiên, nhân tu chỉ còn hai người, một đã ẩn cư, người còn lại chính là Huyền Dương Tôn. Luận thực lực, ông ta chính là người mạnh nhất trong số chư vị đang có mặt.
Trong lòng các tông chủ khác, suy nghĩ xoay chuyển liên tục. Có người không khỏi nghĩ đến khả năng hung thủ là đệ tử bên mình, nếu vậy nhất định phải phi tang sạch sẽ, tuyệt đối không để bị tra ra dấu vết.
Nhiều người ngấm ngầm lau mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, trong Xuân Cư Đồ, t.h.i t.h.ể của Úc Khôi đã sớm bị đốt thành tro bụi, không để lại mảy may vết tích.
Thẩm Từ Thu và Tạ Linh lặng lẽ thu hồi phân hồn, thần sắc bình thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi lục soát kỹ khắp thôn, không có gì thu hoạch, bọn họ quay lại cửa thôn. Vừa vặn gặp Tạ Linh cùng mấy tu sĩ từ rừng hoa đào trở về. Y phe phẩy quạt xếp, liếc mắt trao đổi kín đáo với Thẩm Từ Thu một cái.
Một đệ tử Nhược Thủy Tông theo sau Tạ Linh tiến lên báo cáo:
“Chúng ta vừa lục soát rừng đào, không thấy gì bất thường.”
Mọi người liếc nhìn nhau. Tạ Linh là kẻ mang khí vận lớn, vậy mà vào rừng đào lại tay trắng quay ra?
Dù vậy, cơ duyên là chuyện không thể đoán trước, ai cũng không cam lòng bỏ qua. Có người định rời đi, có người vẫn muốn quay lại dò xét lần nữa.
Nhưng chỉ có Tạ Linh biết, toàn bộ đào viên Xuân Cư Đồ đã bị y lấy m.á.u nhận chủ. So với dự đoán, món bảo vật này còn quý giá hơn gấp bội.
Không chỉ là một không gian pháp bảo chứa sinh linh, mà còn có thể xé rách hư không, dịch chuyển tức thời đến mười dặm bên ngoài, lại còn có thể ẩn thân trong một khoảng thời gian nhất định, thực sự là một bảo vật giữ mạng tuyệt thế!
Bên trong linh thổ màu mỡ, có thể trồng các loại linh thực. Rừng đào ngoài mặt phần lớn là ảo cảnh, chỉ có một gốc là thật: một cây đào nghìn năm hóa hình, ngụy trang thành cây con thấp bé.
Phòng ốc tuy cũ kỹ, nhưng hoàn toàn có thể trùng tu. Trong đầu Tạ Linh thậm chí đã vẽ xong bản thiết kế: có sân, có phòng luyện công, thư phòng, ao cá, tường hoa, còn định thêm vài tiểu cảnh…
…
Chờ đã.
Tạ Linh chợt khựng lại.
Sao càng thiết kế càng giống sân nhà Thẩm Từ Thu vậy!?
Nét mặt y phút chốc trở nên vi diệu, cắn răng vò nát bản vẽ trong đầu, quyết định tạm hoãn chuyện xây dựng lại.
Lúc này, y vẫn cảm nhận được số người còn trong Xuân Cư Đồ. Với quyền chủ nhân, y hoàn toàn có thể đuổi sạch mọi người ra ngoài, nhưng y không làm vậy.
Làm thế chỉ càng khiến người khác nghi ngờ. Thôi thì cứ để bọn họ tiếp tục mò mẫm đi, tưởng rằng cơ duyên vẫn chưa có ai chiếm được.
Thẩm Từ Thu nhìn sang Mộ Tử Thần, nói:
“Nếu vậy, ta sẽ không vào rừng đào nữa, ta đi về phía dòng suối.”
Mộ Tử Thần ngập ngừng, dường như vẫn muốn đi. Ôn Lan thấy hắn do dự, dịu dàng nói:
“Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi xem thử. Ta cũng vẫn muốn thử vận may.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộ Tử Thần vốn đã cảm nhận được thiện ý của Ôn Lan, giờ phút này càng xác định rõ: đối phương đang ngấm ngầm ưu ái mình.
Hắn liếc nhìn Thẩm Từ Thu:
“Sư huynh…”
Thẩm Từ Thu thản nhiên đáp:
“Đi đi.”
Mộ Tử Thần lập tức vui vẻ, quay sang cười với Ôn Lan:
“Ôn thiếu chủ, vậy sau này phải nhờ ngươi chiếu cố rồi.”
Ôn Lan nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của hắn, ánh mắt như nhu hòa thêm mấy phần, nhẹ giọng cười:
“Đương nhiên.”
Tạ Linh trông thấy cảnh này, đuôi mắt co giật.
Y nhớ lại lần trước Thẩm Từ Thu đánh giá Ôn Lan là loại người “hoa tâm”, sao giờ mới vài hôm đã chuyển sang cưng chiều Mộ Tử Thần rồi?
Đổi lòng cũng nhanh thật đó.
Ánh mắt y đảo qua hai người, vừa lúc thấy Mộ Tử Thần vén tay áo, để lộ cánh tay gầy gò và một chiếc vòng tay màu tối, vật vốn luôn được che giấu dưới tay áo.
Tạ Linh vốn không để ý, nhưng khi ánh mắt chạm vào chiếc vòng ấy, y rùng mình, sắc mặt đại biến:
Âm Dương Vòng!?
Y lập tức mở giao diện hệ thống, khóa chặt vào chiếc vòng kia, để xác minh liệu có phải chính là thứ y đang nghĩ tới hay không.
【Vật phẩm: Âm Dương Vòng
Công dụng: Dưỡng bằng m.á.u và linh khí đủ trăm ngày, có thể làm thuẫn chắn, cũng có thể hóa thành vũ khí sắc bén. Khi nổ tung, đủ sức ngăn chặn một kích trí mạng của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, thậm chí g.i.ế.c ngược lại Đại Thừa.】
Đây chính là một trong những bảo vật quan trọng của vai chính trong nguyên tác Âm Dương Vòng.
Theo kịch bản ban đầu, vật này sẽ rơi vào tay Tạ Linh về sau, bên trong ẩn chứa một Tà Hồn âm thầm mưu toan đoạt xá thân thể vai chính. Sau khi vai chính phản sát thành công, mới giữ lại vòng tay làm pháp bảo.
Một kiện linh khí đủ sức g.i.ế.c Đại Thừa, y biết rõ nó lẽ ra phải nằm sâu trong Ô Uyên của Yêu tộc.
Chỗ đó một tên Kim Đan như Mộ Tử Thần căn bản không có tư cách đặt chân đến.
Hơn nữa, cơ duyên vốn thuộc về y, lại đến tay kẻ khác trước?
Tạ Linh cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng thấu xương lạnh lẽo, tuấn mỹ rạng ngời như sao, nhưng chỉ cần y trầm mặt, đôi mắt hổ phách kia sẽ lập tức lộ ra khí tức nguy hiểm khó tả, khí chất hoàn toàn thay đổi chỉ trong tích tắc.
Thẩm Từ Thu lập tức nhận ra hơi thở của Tạ Linh có biến hóa.
Hắn thuận ánh mắt Tạ Linh nhìn sang, chỉ thấy Mộ Tử Thần.
Trầm mặc một chút, Thẩm Từ Thu vẫn mở lời:
“Có chuyện gì?”
Tạ Linh nắm chặt quạt, do dự.
Dù gì Thẩm Từ Thu hiện tại còn đang có ấn tượng tốt về y, hơn nữa, thân phận xuyên thư của y không thể lộ ra, nói chuyện quá rõ ràng cũng khó giải thích.
Nghĩ vậy, y quyết định truyền âm nhập mật:
“Ta vừa thấy trên người Mộ Tử Thần có một kiện linh khí rất đặc biệt. Nghe đồn, người nào chạm vào nó có thể bị đoạt xá.”
Đoạt xá?
Thẩm Từ Thu sắc mặt nghiêm lại, trong lòng suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng.
Người sau khi chết, hồn phách rất khó bảo tồn, đa số sẽ tiêu tán trong vòng bảy ngày. Mấy cái “truyền thừa ý thức” chỉ là tàn ảnh thuật pháp. Muốn giữ hồn còn khó, chứ nói gì đến đoạt xác?
Tạ Linh liếc trộm thần sắc hắn:
“Ta biết nghe qua thì khó tin, nhưng…”
“Mộ Tử Thần là người chủ động xin tham gia khảo hạch Ngọc Tiên Tông,”
Thẩm Từ Thu ngắt lời, mắt thẳng tắp nhìn vào mắt y, âm thanh truyền âm vững vàng.
“Sau khảo hạch sẽ kiểm tra linh hồn từng người. Nếu bị đoạt xá thì không thể giấu.”
Tạ Linh hơi ngẩn ra.
Nói cách khác, Mộ Tử Thần hoặc là chưa bị đoạt xá, hoặc không sợ bị phát hiện.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ Tà Hồn trong Âm Dương Vòng vẫn còn ẩn thân, mà Mộ Tử Thần hoàn toàn không hay biết?
Hay là bọn họ đã ngầm đạt thành thỏa thuận?
Dù là khả năng nào, Tạ Linh cũng chỉ có thể nhịn không bật thốt:
“Thẩm sư huynh, ta thấy vị tiểu sư đệ này của ngươi, không đơn giản đâu.”
Thẩm Từ Thu không đáp ngay câu đó, chỉ bình tĩnh hỏi lại:
“Linh khí kia có tác dụng gì?”
Tạ Linh kể chi tiết công dụng của Âm Dương Vòng, đồng thời nhấn mạnh:
“Sở dĩ người ta nghi bị đoạt xá, là vì có truyền thuyết nói bên trong linh khí cất giấu một Tà Hồn.”
Lần này thì ánh mắt Thẩm Từ Thu hoàn toàn chìm xuống, lạnh như đêm đông.
Hắn thầm cân nhắc.
Mộ Tử Thần xuất hiện ở Nhược Thủy Tông, lại vừa vặn có một kiện pháp bảo đủ sức chống lại sát chiêu Đại Thừa, trong khi bên trong có thể còn tồn tại Tà Hồn…
Mọi thứ quá mức trùng hợp.
Lý trí mách bảo hắn:
Không thể manh động.
Chỉ khi khảo hạch diễn ra, ngoài dùng linh khí để kiểm tra đoạt xá, còn cần nghĩ cách xác minh xem Tà Hồn kia có đang cộng sinh cùng Mộ Tử Thần không.
Muốn làm được điều đó cần tu thành nhị giai phân hồn hóa thân thuật.
Thẩm Từ Thu yên lặng siết tay, ánh mắt lưu ly như được phủ một tầng băng mỏng:
“Trong nửa tháng trước khảo hạch, nhất định phải luyện xong.”
Tạ Linh liếc mắt nhìn vẻ mặt không rõ là âm trầm hay lo lắng kia, không biết Thẩm Từ Thu đang tức vì Mộ Tử Thần có được linh khí nguy hiểm ấy hay là đang lo cho tiểu sư đệ của mình?
Dù sao đi nữa, điều làm y bất ngờ nhất
Là Thẩm Từ Thu không nghi ngờ lời cảnh báo vừa rồi của y, cũng không tra hỏi gặng thêm.
Tạ Linh suýt chút nữa đã đưa tay lên cổ, nơi có dấu vết của mệnh chú đã được che giấu từ lâu. Nhưng y dừng lại.
Đôi khi, chính y cũng không rõ…
Thẩm Từ Thu đối với y, rốt cuộc là tin tưởng vì có mệnh chú đảm bảo,
hay theo thời gian gắn bó, đã thực sự nảy sinh cảm xúc gì đó rồi?