Đào Đào

Chương 8



Trận chiến này, diễn ra đặc biệt gian nan. Mùa hè vì mưa gió mà khó đi lại, mùa đông tuyết lớn phong tỏa đường sá, triều đình luôn có lý do để thoái thác, nhưng thuế má của dân chúng lại không giảm đi chút nào, không biết bao nhiêu thứ đó đã đi vào bụng chó của kẻ nào rồi.

Mười ba thành trấn của Phượng Hoàng Sơn liên tiếp thất thủ, Uy Vũ Đại tướng quân sai người phi ngựa ngàn dặm gửi mật chiếu về cung, đổ trách nhiệm lên trên người An Vương. Hoàng thượng ban chiếu chỉ hạ lệnh lập tức xử tử An Vương.

Ta nhận được tin báo của mật thám thì cả người hoảng loạn. Thám tử nói: "An Vương nói, phong vân biến loạn, xin Đào cô nương nhất định phải bảo trọng. Gia quyến của tướng sĩ trên chiến trường phần lớn đều ở ngõ Thanh Phong, khi cần thiết xin hãy đưa dân chúng ngõ Thanh Phong rút về kinh thành, tuyệt đối không được làm lạnh lòng tướng sĩ."

"Số tiền này đủ để cô nương thuê xe ngựa chuẩn bị lương khô, xin hãy nhanh chóng chuẩn bị."

Hắn ta nói xong đưa cho ta một xấp ngân phiếu.

Ta có dự cảm không lành, run rẩy hỏi: "An Vương còn có thể chống đỡ được bao lâu?"

"Mật lệnh của Hoàng thượng còn khoảng hơn một tháng nữa mới đến.

"Nhưng e rằng nguồn dự trữ hậu phương của chúng ta không thể cầm cự được lâu như vậy nữa, sắp hết đạn hết lương rồi."

---

Tiễn mật thám rời đi, ta lập tức đi tìm Giai Nghi tỷ.

Trước đây, Vương viên ngoại có khá nhiều tá điền ở điền trang. Giai Nghi tỷ sai người đi tìm bọn họ kiểm kê số lương thực còn lại, cộng thêm mối quan hệ với các thương nhân mà tỷ ấy tích lũy được trong những năm qua, bọn ta nhanh chóng liên hệ được vài vạn thạch lương thực, mua về với giá cao.

Sau đó, không ngừng nghỉ thu mua tất cả dược liệu ở các hiệu thuốc gần đó, còn có cả số dược liệu mà ta đã trồng trong những năm qua cũng được đóng gói chất lên xe.

Liễu Thanh Thanh hỏi ta: "Đào Đào, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Từ khi nhận được mật lệnh của An Vương, lòng ta như lửa đốt mà dày vò, đây là đánh cược bằng sinh mạng của hàng trăm vạn dân cư ở ngõ Thanh Phong.

Nếu thất bại, ta sẽ bị người của cả ngõ Thanh Phong chỉ trích, tất cả mọi người sẽ oán hận ta.

Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, ta và Liễu Thanh Thanh bốn mắt nhìn nhau.

Tất cả đã rõ ràng không cần nói thêm.

Năm ngày sau, Liễu Thanh Thanh cùng Tú Nương và các phụ nhân trẻ nhỏ trong thôn mang đến hơn vạn chiếc áo giáp lót bông và giày chiến. Trong số đó, ngoài những thứ mà các hộ nông dân tự chuẩn bị cho người nhà mình, số còn lại đều do Liễu Thanh Thanh và Tú Nương gấp rút làm ra, nàng ta đã chuẩn bị sớm hơn cả ta.

"Đào Đào, mấy năm trước ta thấy ngươi tích trữ dược liệu, tích trữ lương thực thực ra cũng đoán được ý định của ngươi rồi. Những việc khác ta không giúp được, những năm nay ta cũng đang chuẩn bị, nhưng khả năng của ta chỉ có vậy thôi, đã cố hết sức rồi."

Ta cười mà nước mắt rơi xuống: "Lần sau cãi nhau, ta nhường ngươi tám câu được không?"

Mỗi bước mỗi xa

Liễu Thanh Thanh trợn trắng mắt nhìn trời: "Ngươi không thể không cãi nhau với ta được sao?"

Thẩm tử dẫn đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Đào Đào, ngươi cứ yên tâm làm. Tướng sĩ trên chiến trường là nam nhân, con cái, huynh trưởng của bọn ta, bọn họ chịu đói chịu khát, bọn ta sao có thể sống an nhàn?

"Đào Đào đại nghĩa, bất luận thành bại, bọn ta đều không trách ngươi."

Phía sau đám đông đen kịt vây kín một khoảng lớn, mọi người cùng hô vang: "Đào Đào đại nghĩa!"

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sương mù dày đặc, trăng núi như móc câu.

Chúng ta do thân tín của An Vương là Cố Tiêu dẫn đầu, một đường đi về phía Bắc.

Để nhanh chóng đến chiến trường, bọn ta từ bỏ quan đạo thông suốt, chọn con đường núi hiểm trở khó đi.

Đoạn đường cuối cùng, cần phải đi qua vách núi dựng đứng, trời dần tối, xe ngựa đều mệt mỏi rã rời.

Lúc này nhìn về phía chân trời, đã đen kịt một màu.

Mưa núi sắp đến, gió thổi đầy lầu.

Ta và Cố Tiêu bàn bạc một hồi, rồi hạ lệnh.

"Tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ hồi phục."

Nửa mê nửa tỉnh trải qua nửa đêm đầu, cuối cùng những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống xối xả...

Mưa như trút nước, cả trời đất chìm trong một mảnh hỗn loạn.

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng đã c.h.ế.t hẳn.

Tất cả mọi người đều từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc.

Trận mưa này quá lớn, những tấm bạt dầu bọn ta đã phủ từ sớm mỏng manh không chịu nổi, gió thổi qua, bốn góc đều tản mát lung tung.

"Phủ thêm một lớp bạt dầu nữa để chống ẩm."

"Di chuyển lên chỗ cao hơn."

"Trấn an ngựa đang hoảng sợ."

"Gia cố bánh xe, ngăn ngừa trơn trượt."

Nước mưa như những mũi tên dày đặc đ.â.m vào bọn ta, toàn thân ai nấy đều ướt sũng.

Bọn ta dường như không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác xoay vòng giữa các xe ngựa.

Trận mưa này kéo dài không dứt, đường xá trơn trượt khó đi, bọn ta đành phải đóng trại ở đây đợi trời tạnh.

Lúc này đã muộn hơn thời gian bọn ta hẹn ước trọn năm ngày.

Liễu Thanh Thanh vừa sốt ruột vừa bồn chồn, trong tay nắm một cái bánh nướng mà mãi không chịu ăn.

"Không biết đám người Hổ Tử bây giờ có đủ ăn không!

"Chúng ta bị kẹt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đã mấy ngày rồi, nếu không tạnh mưa, đám tướng sĩ sẽ không cầm cự nổi mất."

Ta nhìn làn hơi nước bốc lên từ xa, an ủi Thanh Thanh, cũng là an ủi chính mình.

"Mưa lâu sương mù dày đặc nhất định sẽ tạnh, nhanh thôi, trời sắp tạnh rồi."

Quả nhiên ngày hôm sau, ánh nắng chói chang. Con đường núi bọn ta đi đều là núi đá, không giống núi đất cát dễ bị sạt lở khi gặp mưa, nhưng đường nhỏ dốc đứng, xe ngựa rất khó đi qua.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com