Đào Đào

Chương 9



Nếu bước chân hơi bất cẩn, xe nát người mất.

Bọn ta không thể đánh cược.

Tất cả các tướng sĩ xếp thành tường người, từng bao lương thực được truyền tay nhau, thông qua cả lối đi hẹp.

Cách làm ngốc nghếch nhất này lại đảm bảo số thương vong thấp nhất.

Ta ở phía trước đón từng bao lương thực mà chiến sĩ trước đó truyền tới, cả cánh tay đau đến mức không nhấc lên nổi.

Hai chân sưng phù, hơi cử động một chút, liền cảm thấy m.á.u trong mạch m.á.u sắp nổ tung ra.

Đoạn đường cuối cùng này, bọn ta mất bảy ngày.

Khi không thể kiên trì được nữa, ta lại tự động viên mình:

"Đào Đào, ngươi từ nhỏ không có nhà, không có phụ thân, không ai yêu thương.

"Tất cả những gì ngươi làm, là để bảo vệ mái nhà của dân chúng thiên hạ.

"Trương Sinh ca ca và Hổ Tử ca vẫn đang ở chiến trường chờ ngươi!"

Bao lương thực cuối cùng được vận chuyển xong, ta nhìn thấy xe ngựa tiếp ứng của An Vương.

Ta dường như dùng hết sức lực cuối cùng, cùng với Liễu Thanh Thanh ngã vật ra đất.

---

Dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi nhìn thấy chiến trường tan hoang, lòng ta vẫn run lên bần bật vì kinh hãi.

Hổ Tử ca vừa mới từ chiến trường trở về. Bốn năm không gặp, hắn lại cao lớn uy vũ hơn nhiều, vai trái bị địch c.h.é.m một nhát, m.á.u vẫn còn rỉ ra, trên mặt và trán vô số vết sẹo. Cả người tuy lấm lem bụi bẩn, nhưng thần thái lại đặc biệt rạng rỡ.

Liễu Thanh Thanh lập tức òa khóc: "Hổ Tử, ngươi... đau không?"

Hổ Tử cười hì hì, vẻ ngốc nghếch lại lộ rõ: "Thanh Thanh đau lòng cho ta sao?"

"Không đau, ta không đau chút nào, vừa rồi trên chiến trường ta đã liên tiếp b.ắ.n c.h.ế.t ba tên quân Cao Ly!"

Ta băng bó vết thương cho Hổ Tử xong, nhưng vẫn không thấy người mà ta ngày đêm mong nhớ.

Hổ Tử nhận ra sự bồn chồn của ta, chỉ tay về phía đại doanh của quân y ở xa: "Trương đại phu ở bên đó, thương binh quá nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mỗi bước mỗi xa

Trương Sinh ca ca đang đưa lưng về phía ta, đang chẩn trị cho một tướng sĩ.

Tiểu tử trẻ tuổi chưa đầy hai mươi, bị quân địch làm bị thương ở đùi, lộ ra xương cốt trắng hếu. Trương Sinh cẩn thận làm sạch phần thịt hoại tử cho hắn ta.

"Cái nhíp.

"Vải sa cầm máu.

"Kim sang dược."

Ta lần lượt đưa lên, Trương Sinh khựng lại một chút, nhưng không quay đầu, trên trán huynh ấy lấm tấm mồ hôi. Tiểu tướng sĩ tuổi đau đến cắn chặt môi, nhưng vẫn không rên một tiếng.

Ta nhìn huynh ấy thao tác xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mới nhận ra, Trương Sinh ca ca đang nhìn ta chăm chú.

"Đào Đào, muội đến rồi."

Giọng huynh ấy rất nhẹ, nhẹ đến mức không nghe ra gợn sóng nào, giống như bình thường hỏi ta ăn cơm gì vậy. Thế nhưng khoảnh khắc hai ta bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt đều ứa đầy lệ.

Bọn ta không kịp hàn huyên, còn có nhiều tướng sĩ nữa đang chờ được chữa trị, ta lập tức tham gia vào.

Sau đó ta gặp An Vương.

Hắn ta chắp tay hành lễ với ta: "Đào cô nương đại nghĩa, bổn vương khắc ghi trong lòng."

Ta cười đáp lễ hắn ta: "An Vương quá lời rồi, đây không phải là tâm ý của một mình ta, mà là kỳ vọng của hàng vạn con dân Đại Thuận. Người bảo vệ thiên hạ, dù là thân phận thấp hèn cũng lấy đó làm vinh dự!"

An Vương sau khi nhận được lương thảo, ngay tối hôm đó đã c.h.é.m đầu Uy Vũ Đại tướng quân. Hắn ta trong khoảnh khắc được mọi người đẩy lên vị trí cao, trách nhiệm trên vai càng thêm nặng nề.

Tướng sĩ ăn no mặc ấm xong, An Vương chuẩn bị dẫn binh ban đêm tập kích Cao Ly.

Khói lửa mịt mù, che kín cả bầu trời.

Lần này bọn ta không chỉ giành lại ba tòa thành trì trước đó, mà còn một mẻ bắt được thủ cấp của tướng lĩnh quân Cao Ly. Không lâu sau đó, bọn ta nhận được thỉnh cầu đình chiến từ sứ giả.

Trận chiến này, bọn ta đã đánh mười năm, dân chúng lầm than, đổi lấy sự bình yên tạm thời bằng cái giá quá đắt.

An Vương hộ tống bọn ta về ngõ Thanh Phong, rồi dẫn đám Hổ Tử nhanh chóng ban sư hồi triều.

Ta biết bọn họ còn có những việc quan trọng hơn phải làm.

Gió lạnh nổi lên, giang sơn này e rằng sắp phải đổi chủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com