Chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, nàng ấ giúp ta cứu Chu thúc, ta giúp nàng ta giải quyết Vương viên ngoại.
Thật ra bệnh của ông ta không khó chữa, tỳ thận hư vốn là do tiểu tiện không thông lâu ngày, thấp nhiệt làm hao tổn chính khí, nhưng ông ta lại bồi bổ quá độ, dẫn đến nhiệt khí xâm nhập phổi, nước dãi không thông suốt, đường nước không điều hòa. Chỉ cần dùng một ít thuốc thanh nhiệt, thêm vào đó là thông mạch máu, tiết chế phòng the, ăn uống thanh đạm, không đầy một tháng nhất định sẽ khỏi bệnh.
Những gì ta làm chẳng qua là giảm một nửa liều lượng thuốc bình thường, khiến ông ta khỏi bệnh chậm hơn, chứ không hề đủ để trí mạng.
Vương viên ngoại uống thuốc được hơn nửa tháng, tạm thời cảm thấy thân thể nhẹ nhõm như chim én, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, liền lại ra ngoài tìm vui.
Ta lắc đầu, cứ thế này, thần tiên cũng khó mà chữa nổi. Nếu có Đại nương tử hơi ràng buộc một chút, còn có thể kéo dài tuổi thọ của ông ta, nhưng bây giờ e rằng khó mà sống lâu được.
Chu thúc được cứu ra, mẫu thân ta đau lòng đến mức cả người như muốn vỡ vụn. Đúng lúc này ta nhân cơ hội tác hợp cho hai người bọn họ, bọn họ chỉ nghĩ ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng sự dịu dàng trong mắt hai người từ lâu đã không còn chỗ cho người khác, làm sao ta có thể không nhìn ra được kia chứ.
Hai người họ nửa đẩy nửa đưa cũng đồng ý, thật tốt, sau này ta cũng có phụ thân yêu thương rồi.
Tú di nương bị đuổi ra khỏi phủ, cũng vừa vặn thỏa mãn tâm nguyện của nàng ta. Vốn dĩ nàng ta cũng không cố chấp ở đây, nếu không phải năm ấy bất đắc dĩ, ai mà cam lòng theo Vương viên ngoại.
Tô di nương sau này bị phát hiện gian tình, lần này là bị bắt quả tang tại giường, Vương viên ngoại ra lệnh dùng gậy đánh c.h.ế.t nàng ta.
Hai tháng sau, Vương viên ngoại c.h.ế.t ở Xuân Phong Lâu, lúc đó quần áo không chỉnh tề, trái phải ôm hai kỹ nữ. Ta vốn tưởng ông ta chỉ là không tiết chế, nhưng không ngờ ông ta lại lén lút dùng cường thân hoàn. Thứ này xung khắc với tác dụng của thuốc, thân thể đã hư hao nặng nề, làm sao chịu nổi sự bồi bổ quá mức như vậy.
Đại nương tử bình tĩnh xử lý hậu sự của ông ta. Ta đến thăm, an ủi nàng ta: "Sau này căn viện to như vậy phải dựa vào một mình Đại nương tử giữ gìn thôi."
"Đào Đào, ta có tên mà, ngươi có thể gọi ta là Giai Nghi tỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng vậy, nàng ta đã bị cái danh xưng Đại nương tử này giam cầm quá lâu, sau này nàng ta sẽ sống cuộc đời của Triệu Giai Nghi.
---
Giai Nghi tỷ tặng ta mười mẫu ruộng tốt, tỷ ấy nói mấy năm nay chưa từng xuống đồng, tự mình cũng không biết chăm sóc, tặng cho ta chỉ là để không bị hoang phí.
Mỗi bước mỗi xa
Ta không cho Chu thúc đi giao thịt nữa, thúc ấy và mẫu thân kinh doanh tiệm bánh bao, rồi trồng thêm ít lương thực, dành ra mấy mẫu ruộng để ta trồng dược liệu.
Gió thổi sàn sạt khắp núi đồi, cả cánh đồng đều mang hương vị của Trương Sinh ca ca.
Không biết mấy huynh ấy sống thế nào rồi. Một lần đi là ba năm, ban đầu còn có tin nhắn gửi về nhà, ta biết mấy huynh ấy đều bình an.
Sau này ngày càng nhiều cáo phó được gửi về, mỗi ngày đều có những phụ nhân khóc lóc vật vã đến ngất đi.
Ta và Liễu Thanh Thanh không dám tiến lên, sợ nhìn thấy người mình mong nhớ.
Thế nhưng vẫn có người từ trong di vật được gửi về tìm thấy chiếc túi thơm hình con ch.ó bông xù kia, con ch.ó bông xù trắng tinh đã bị m.á.u tươi nhuộm đen.
Liễu Thanh Thanh khóc không ngừng: "Hổ Tử cái tên khốn kiếp đó, hắn nói sẽ quay về cưới ta. Bao nhiêu công tử phú quý vậy ta đều không gả, cứ đợi hắn cái tên chó ghẻ này."
"Đừng khóc vội, trong danh sách không có Hổ Tử ca, có lẽ là túi thơm bị lạc lẫn vào đó."
Liễu Thanh Thanh khóc còn dữ dội hơn: "Vậy thì hắn càng là tên khốn kiếp, thứ quý giá như vậy mà cũng làm mất cho được!"