Nam nhân đó tên là Chu Quảng, những năm trước đi làm việc bị thương ở mặt, không còn nhà giàu có nào muốn nhận ông ấy, chỉ có thể bán thịt heo ở con phố này. Mỗi ngày ông ấy đưa thịt đến tửu lầu, đi lại quen thuộc, chưởng quầy tửu lầu sẽ cho ông ấy một số món ăn vặt không bán được.
Ta cầm miếng bánh hoa quế đó, trên đường cẩn thận bẻ thành từng miếng nhỏ cho vào miệng, không biết từ lúc nào đã rẽ vào một căn nhà tranh ở cuối ngõ.
Ta hất những mảnh vụn trong lòng bàn tay vào miệng, lau tay vào quần, rồi đi theo vào trong.
Vừa vào cửa đã có một tiểu tử đầu bù tóc rối tầm tuổi ta lao vào người ông ấy kêu: "Phụ thân!"
Mẫu thân có chút kinh ngạc, kéo ta định bỏ đi: "Đại ca có gia đình, bọn ta không tiện quấy rầy."
"Mẫu thân của Hổ Tử mất sớm, ta cô độc một mình, không có gì là không tiện quấy rầy cả. Thu nhận các nàng cũng có lòng riêng, Hổ Tử theo ta thường xuyên đói no thất thường, sau này nàng giúp ta trông nom Hổ Tử đi, các nàng cũng có chỗ đặt chân."
Chu thúc trông hung dữ vô cùng, nhưng những lời này nói ra đã dùng rất nhiều sức lực của ông ấy. Ông ấy lúng túng bóp niết gói bánh hoa quế, nói xong còn thở dài một hơi.
Ta và mẫu thân tạm thời an cư ở ngõ Thanh Phong.
Chu thúc và mẫu thân bàn bạc xem sau này sống thế nào, còn ta và Hổ Tử dưới ánh đèn lờ mờ ngươi một miếng ta một miếng, chia nhau những mảnh vụn bánh hoa quế.
---
Bỗng dưng thêm hai miệng ăn, cuộc sống của Chu thúc càng thêm chật vật. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải đến trại heo kéo heo, mổ heo, lóc xương, rồi đi giao thịt.
Mẫu thân ta cũng không chịu ngồi yên, liền giúp Chu thúc thu tiền ở quầy, tiếp đón khách hàng.
Mỗi bước mỗi xa
Ta và Hổ Tử dậy sớm hấp một nồi bánh bột mì thập cẩm, rồi nấu một nồi cháo ngô nóng hổi. Bọn ta ngồi trên ngưỡng cửa đợi Chu thúc và mẫu thân bán thịt về, lúc đó mới chịu mở nồi ăn cơm.
Thông thường bọn ta không nỡ ăn thịt, thịt heo ngon được đưa đến tửu lầu, những phần phụ phẩm kém hơn cũng có người mua. Dù sao thì cả con heo, thứ tốt hay dở đều có thể bán ra tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dần dà, những lời đồn đại bắt đầu lan truyền khắp phố.
"Chu đồ tể tìm được một tiểu nương tử, còn dắt theo một tiểu nha đầu."
"Bàn tính này của hắn đánh hay thật, không chỉ tìm được một tức phụ cho mình, ngay cả tức phụ cho con trai cũng tìm sẵn rồi."
"Tiểu nương tử kia xinh đẹp thật đấy, cũng không chịu hỏi xem lai lịch thế nào. Đừng nói là con nhà quyền quý nào đó, phạm tội bị bán đi, hắn có mấy cái mạng mà dám chọc vào loại người đó chứ!"
Khi Chu thúc nghe những lời này, thúc ấy đang chặt một tảng thịt chân heo, d.a.o lên thịt rơi, ánh mắt càng thêm hung dữ. Mẫu thân ta vội vàng giữ tay thúc ấy lại.
"Chúng ta vốn là sống nhờ người khác, bị nói vài câu cũng không sao. Nhưng Đào Đào và Hổ Tử ngày càng lớn, không thể vô cớ bị người ta đàm tiếu."
Mẫu thân mượn Chu thúc hai lượng bạc, dọn đến căn viện ở cuối ngõ Thanh Phong.
Mẫu thân mở một quầy bánh bao, ngay cạnh quầy thịt của Chu thúc. Mỗi ngày lấy thịt tươi từ chỗ thúc ấy, băm thật nhỏ, thêm hành lá, rồi rưới dầu nóng lên.
Mùi thơm lan tỏa khắp cả ngõ nhỏ.
Ta và Hổ Tử không nỡ ăn bánh bao nhân thịt, mẫu thân làm cho bọn ta vài cái bánh đường tam giác trong nồi.
Bánh đường tam giác vừa ra lò, cắn một miếng là nước đường ngọt lịm chảy ra.
"Đào Đào, tại sao các ngươi lại chuyển đi vậy?"
"Bởi vì ta không muốn làm vợ ngươi."
"Ai muốn lấy ngươi làm vợ chứ, ngươi hung dữ như vậy, giống như một con hổ cái, sau này ta sẽ cưới Thanh Thanh."
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Ăn bánh bao của ngươi đi."