Đào Đào

Chương 1



Sau khi phụ thân ta qua đời còn chưa hạ táng, trong nhà đã có một đám người đến đòi nợ.

Thì ra trước khi phụ thân mất đã nợ sòng bạc ba lượng bạc, chưa đầy nửa tháng, lãi chồng lãi đã lên đến mười lượng.

Bọn họ dọn sạch những vật đáng giá trong nhà, không ngừng chửi rủa: "Món làm ăn này lỗ rồi, ai ngờ lại gặp phải cái thứ đoản mệnh. Ta thấy tiểu nương tử này trông không tệ, chi bằng bán vào kỹ viện để trừ nợ."

Mẫu thân ta đ.â.m đầu vào quan tài, trán rướm đầy máu.

Những kẻ đòi nợ sợ ầm ĩ gây ra án mạng, liền giải tán.

Mẫu thân ta nằm liệt trên giường ba ngày, ngày đầu tiên ta còn khóc thút thít, sau này đói đến hoa mắt chóng mặt, ngay cả sức khóc cũng không còn.

Ta muốn đi làm chút gì đó để ăn, phát hiện hũ gạo trong nhà đã trống rỗng, lũ chuột đang gặm những củ khoai tây còn sót lại.

Ta uống một bụng nước lạnh, quay lại tiếp tục dựa vào người mẫu thân mà khóc thút thít.

Mi mắt mẫu thân khẽ động đậy, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, nhưng bà không động đậy cũng không nói chuyện, mở mắt nhìn từ bầu trời tối đen đến khi bình minh.

Ta nghĩ chắc mẫu thân cũng đói rồi, chợt nhớ ra, trong chăn còn giấu một quả trứng gà.

Ta nuốt nước bọt, luộc chín trứng gà bóc vỏ đưa đến trước mặt mẫu thân: "Mẫu thân, người ăn đi."

Mẫu thân rốt cuộc cũng có chút phản ứng, những giọt nước mắt lớn lăn dài từ khóe mắt bà.

Ngày hôm sau, mẫu thân như biến thành một người khác, thay cho ta một bộ quần áo sạch sẽ, trên búi tóc của bà còn cài chiếc trâm bạc đơn sơ duy nhất trong nhà.

Mẫu thân dẫn ta, từng bước một đi ra khỏi thôn.

Ta lẽo đẽo theo sau, ngây thơ hỏi: "Mẫu thân, chúng ta đi đâu ạ?"

Mẫu thân cười đẹp như ráng chiều dần khuất nơi chân trời.

"Mẫu thân dẫn Đào Đào vào thành ăn cỗ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

---

Đến tửu lầu, mẫu thân gọi đầy một bàn thức ăn.

Lúc này, một đám quan binh kéo đến, bao vây toàn bộ tửu lầu. Khách trong tửu lầu sợ hãi chạy tán loạn, bọn họ nói đang truy bắt một tên tù vượt ngục.

Đám quan binh bày ra thanh thế lớn, thực chất lại không có manh mối gì, bọn họ ngang ngược đi lại, đá đổ bàn của bọn ta.

Món ăn mẫu thân ta vừa gọi, ta đã đói nhiều ngày như vậy, một miếng cũng chưa kịp ăn.

Ta nhìn những món ăn nóng hổi rơi vãi trên đất, vốc một nắm định đưa vào miệng.

Bên cạnh có một hán tử cao lớn giẫm chân lên, giẫm nát thức ăn trên đất.

Ta quỳ dưới đất, kéo ống quần của nam nhân, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

"Những thứ này nhặt lên vẫn có thể ăn được, tại sao ông lại cố tình giẫm lên?"

Ông ấy lạnh lùng cúi đầu nhìn xuống ta: "Không có mắt hả, các ngươi đang chắn đường ta."

Trên mặt ông ấy có một vết sẹo dài một tấc, uốn lượn thẳng đến khóe miệng, thoạt nhìn trông thật khủng bố.

Mẫu thân ta thực sự cùng đường, "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Xin đại ca rủ lòng thương xót cho cô nhi quả phụ bọn ta, đứa bé đã đói lắm rồi, mới đụng trúng ngài."

Vẻ mặt nam nhân dịu lại một chút, không để ý lời mẫu thân nói, lách qua người bọn ta.

Ông ấy ra khỏi cửa lại quay lại, lấy ra một miếng bánh hoa quế đưa cho ta: "Các ngươi đi theo ta đi."

Sau này ta mới biết, thì ra mẫu thân ta đã bỏ đủ lượng thuốc chuột vào bàn thức ăn đó. Chuyến đi vào thành này, mẫu thân ta đã quyết chí muốn chết.

Mỗi bước mỗi xa

Nam nhân kia sớm đã nhận ra trạng thái của mẫu thân không ổn, nên mới ngăn cản ta ăn thức ăn trên đất.

Đã không c.h.ế.t được, thì hãy sống thật tốt...


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com