Đào Đào

Chương 3



Liễu Thanh Thanh sẽ không gả cho hắn, mắt nàng ta mọc trên đỉnh đầu, mỗi lần nhìn thấy Hổ Tử đều ghét bỏ bịt mũi: "Eo, trên người ngươi có mùi lông heo."

Thế mà Hổ Tử lại cố tình không hiểu, còn cố ý lại gần: "Đâu phải mùi lông heo, rõ ràng là mùi thịt kho tàu mà."

Ăn xong bánh bao hắn lại đi tìm Liễu Thanh Thanh. Nàng ta là con gái chưởng quầy tửu lầu, mỗi ngày làm bộ làm tịch gẩy bàn tính, thực ra ngay cả số trong phạm vi hai mươi cũng không đếm được.

Ta và nàng ta đều ghét đối phương như nhau.

Nàng ta gọi ta là "que củi nhỏ", ta gọi nàng ta là "bà già heo c.h.ế.t tiệt".

Chu thúc làm cho ta một cái chong chóng gỗ kêu "kẽo kẹt", nàng ta lén lút giẫm nát bét.

Mùa hè bọn ta lên núi hái quả dại, nàng ta nói chỉ cần ta hái được những quả trên ngọn cây sẽ cho ta một lượng bạc. Ta hăm hở trèo lên cây, làm rách cả áo để hái xuống, nhưng nàng ta lại nói nàng ta chỉ "đùa mà thôi".

Mùa đông bọn ta đi trượt băng trên con sông đóng băng, nàng ta tốt bụng kéo ta trượt băng, nhưng rồi đột nhiên buông tay ta ra. Ta ngã úp mặt xuống đất, làm gãy hai cái răng cửa.

Ta tức quá, cố ý lừa nàng ta dưới lớp băng có cá. Nàng ta bước chân lên liền rơi xuống hố băng, ướt sũng giãy giụa trong nước, quả thật trông như một con cá lớn.

Liễu Thanh Thanh ôm hận trong lòng, sau khi về nhà đã vu khống ta ăn trộm bạc trong quầy của bọn họ, sau khi mẫu thân ta biết chuyện liền đánh ta một trận rất đau điếng.

Sau này ta không chơi với nàng ta nữa.

Thực ra ta biết, nàng ta chẳng qua là ghen tị vì ta và Trương Sinh ca ca thân thiết.

Trương Sinh là tiểu đồ đệ của Trương đại phu trong ngõ nhỏ.

Mỗi bước mỗi xa

Huynh ấy hơn ta vài tuổi, mỗi ngày vác hòm thuốc theo Trương đại phu đi khắp các con phố khám bệnh.

Có lần ta sốt mê man, làm sao cũng không chịu uống thuốc, Trương Sinh kiên nhẫn dỗ dành ta: "Đào Đào uống thuốc xong ta cho muội ăn sơn trà."

"Huynh gạt người, bây giờ mùa đông làm gì có sơn trà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng ánh mắt huynh ấy lấp lánh trong suốt, không biết vì sao ta lại tin, bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Huynh ấy như làm ảo thuật lấy ra hai quả sơn trà, tròn xoe, cắn một miếng chua chua ngọt ngọt.

Ta hưng phấn ôm chầm lấy huynh ấy, nhưng huynh ấy lại luống cuống đẩy ta ra, chỉ còn lại mùi thuốc thoang thoảng vương vấn bên cánh mũi ta.

---

Mẫu thân dùng tiền bán bánh bao trả hết nợ cho Chu thúc, các loại bánh bao làm ra cũng ngày càng nhiều.

Tửu lầu nhà Liễu Thanh Thanh lại làm ăn ế ẩm.

Tức đến nỗi nàng ta mỗi ngày đều đến trước mặt ta, nói bánh bao của mẫu thân ta là "thịt chuột", ăn vào sẽ thối ruột.

Ta cầm theo hòn đá đuổi theo nàng ta năm con phố. Nếu không phải Hổ Tử chắn giữa bọn ta, ta nhất định sẽ đập cho nàng ta đầu rơi m.á.u chảy, để miệng nàng ta không còn nói bậy bạ nữa.

Thật ra việc tửu lầu nhà nàng ta làm ăn không tốt thì có liên quan gì đến bọn ta?

Đương kim Thánh Thượng hiện nay thích việc lớn hám công to, từng nhiều lần xuất quân đánh Cao Ly. Tòa thành nhỏ này của chúng ta nằm ở rìa chiến trường nơi hai quân giao chiến, hầu như nhà nhà đều là binh lính, dân chúng khổ không tả xiết, ai còn tâm trạng mà đến tửu lầu ăn uống cơ chứ!

Thế nhưng ngày hôm đó, nhà Liễu Thanh Thanh bỗng nhiên có một công tử phú quý đến, hắn ta tiêu tiền như nước, trực tiếp trả hai tờ ngân phiếu bao trọn cả tửu lầu, còn dặn dò Liễu chưởng quầy rằng sau này tửu lầu không được tiếp đón bất cứ ai nữa, thức ăn mỗi ngày đều phải đưa đến phòng hắn ta.

Liễu Thanh Thanh đến tìm ta khoe khoang: "Có người bán bánh bao một năm cũng không bằng thu nhập một ngày của tửu lầu nhà ta. Phụ thân ta nói rồi, đợi sau này nhà bọn ta phát đạt, việc nói chuyện hôn sự với một công tử thế gia cũng là có thể. Không như một số người, chỉ có thể xứng với kẻ nhóm lửa nấu cơm."

Hổ Tử nghe không ra lời châm chọc trong đó, còn thiết tha đến gần: "Thanh Thanh, nàng không gả cho ta sao?"

Nhưng ta lại cảm thấy Liễu Thanh Thanh nghĩ quá hay rồi, nam nhân đó đến khi trên người có vết thương do đao, m.á.u chảy khắp nơi, không chừng đã gây ra chuyện gì đó nên đến đây lánh nạn.

Trớ trêu thay Liễu Thanh Thanh lại nghĩ là chiếc bánh trên trời rơi xuống, ta đã nhắc nhở nàng ta, nhưng nàng ta lại cho rằng nhất định là do ta ghen tị, cố ý thiêu dệt ly gián.

Ta chỉ đành lén nói với Liễu chưởng quầy, bảo ông ấy để tâm hơn một chút.

Những điều này, đều là do Trương Sinh ca ca nói cho ta biết.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com