Lúc này tới lượt Trì Tục ngẩn ra. Anh khựng lại, “Hả?” một tiếng, sau đó vừa lật lại tin nhắn vừa lẩm bẩm:
“Không thể nào?”
“Tôi lại làm ra cái lỗi này thật à?”
“Để tôi xem lại…”
“Phải tìm mới được…”
Vừa lầm bầm vừa lọ mọ một hồi, cuối cùng anh hít sâu một hơi.
“Đúng thật.”
“Gõ sai một ký tự.”
Tôi im lặng nghe anh loay hoay bên kia, trong lòng không hiểu sao lại buồn cười.
Trì Tục cuống quýt giải thích:
“Không phải tôi cố ý đâu.”
“Lúc đó đội gọi gấp quá, tôi hơi rối, tôi…”
“Em không giận đấy chứ? Xin lỗi Nguyện Nguyện, em gửi số đi, tôi sẽ add em nhé?”
Trì Tục cứ luyên thuyên tự biện hộ như vậy. Tôi thì vốn đã hết giận từ lâu rồi, cố nhịn cười, đáp:
“Được.”
Sau khi kết bạn với Trì Tục xong, việc đầu tiên tôi làm là vào xem trang cá nhân anh. Quả nhiên — chỉ hiển thị ba ngày gần nhất, chẳng thấy gì cả.
Đang định thoát ra với chút hụt hẫng, tôi bỗng nhìn thấy ảnh nền trang cá nhân anh là một bức ảnh chụp màn hình trong game. Tôi phóng to xem, đó là cảnh hai người đang picnic check-in dưới gốc cây trong game.
Một trong hai nhân vật là ID của Trì Tục. Người còn lại… là ID của tôi.
Tôi c.h.ế.t sững, nhìn chằm chằm bức ảnh trước mắt. Những ký ức đã phong kín từ lâu bỗng trào dâng mãnh liệt.
Hồi cấp hai, tôi từng chơi game này, cũng từng gặp một người bạn chơi ăn ý vô cùng. Chúng tôi chơi cùng nhau mỗi ngày, đi khắp bản đồ, check-in khắp nơi.
Thậm chí có những lúc chơi mệt, cả hai chỉ đứng yên trong sảnh chờ, không làm gì ngoài trò chuyện. Dường như lúc nào cũng có vô số chuyện để kể.
Lâu dần, mẹ tôi tưởng tôi yêu sớm, xóa hết danh sách bạn bè trong game, tịch thu điện thoại, còn ra lệnh cấm triệt không được chơi game nữa.
Tôi đã khóc rất lâu. Nhưng không còn cách nào khác.
Tôi tiếc vì chưa kịp nói lời tạm biệt bạn game. Tiếc vì chưa từng xin liên lạc. Tiếc nhiều, rất nhiều.
Nhưng rồi — thời gian trôi qua, ký ức về trò chơi cũng phai nhạt. Tôi dần quên người bạn từng thân thiết ấy. Nghĩ cậu ấy cũng quên tôi rồi.
Thế nhưng giờ phút này, tôi mới phát hiện — hóa ra anh chưa từng quên.
Nhìn tấm ảnh screenshot nhòe mờ ấy, lòng tôi dậy lên vô vàn cảm xúc khó tả. Suy nghĩ rất lâu, tôi bấm gọi điện cho Trì Tục.
Chuông vang ba hồi rồi được bắt máy. Bên kia im lặng không nói gì. Tôi gọi tên anh bằng ID trong game:
“Xuân Nhật Tự.”
Trì Tục lập tức trả lời:
“Ừm?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Em nhớ ra anh rồi.”
Đầu dây bên kia rơi vào khoảng lặng. Lặng đến mức tôi tưởng anh ngủ quên.
Phải rất lâu sau, anh mới khẽ thở dài:
“Thật ra, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để khiến em phải làm quen lại với anh từ đầu rồi.”
“Nguyện Nguyện.”
Trì Tục kể tôi rất nhiều điều. Anh kể sau khi tôi rời game, anh một mình tung hoành trong thế giới ảo, miệt mài luyện tập kỹ năng, rồi chẳng hiểu sao thành tuyển thủ eSports. Anh vẫn hay tra ID tôi xem tôi có quay về không, nhưng tuyệt nhiên không hỏi vì sao tôi đột ngột biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cố giải thích, anh chỉ cười dịu dàng nói:
“Không sao đâu.”
“Anh tin, Nguyện Nguyện nếu rời đi, nhất định không quên nói lời tạm biệt.”
Tôi chẳng biết diễn tả cảm xúc thế nào. Đang định thả trôi cảm xúc thì bên kia vang lên tiếng ồn ào.
“Anh Tục lại làm gì thế? Suốt ngày đứng chờ ở sảnh cái game cũ rích kia.”
“Đúng đấy, bình thường đến stream anh còn chẳng buồn chơi game đó, sao hai hôm nay lại mê thế?”
“Không ai xem buổi live trước hả? Gặp một cô bé siêu ngọt ngào ấy. Tôi cá anh Tục đang chờ cô bé đó!”
“Anh Tục ghét con gái nhất còn gì… dám nói vậy, không muốn sống nữa à?”
“Không đâu, tôi cũng coi lại đoạn stream rồi, lần này hình như thật đấy…”
……
“Im đi.”
Trì Tục mất kiên nhẫn, ngắt lời họ.
“Làm gì?”
Một loạt âm thanh lộn xộn vang lên.
Mấy người vừa nãy còn đùa giỡn đều im bặt như thể sợ anh thật sự.
“À… không có gì… Ờm, anh Tục, bên trên bảo tiếp tục họp về vụ hôm trước, nhờ tụi em gọi anh một tiếng, hì hì…”
Không thấy Trì Tục đáp lại, tôi vội chủ động mở lời:
“Không sao đâu, anh có việc thì cứ đi trước, mình nói chuyện sau cũng được mà.”
Anh ậm ừ đáp lại.
“Cũng không có gì to tát.”
“Chỉ là thành phố Tô đang tổ chức giải đấu eSports dành cho các trường đại học, muốn mời đội bọn anh hợp tác, giờ vẫn đang bàn chi tiết.”
“Anh chả hiểu có gì mà phải bàn mãi.”
Tôi lập tức nhận ra từ khóa.
“Thành phố Tô?”
“Trùng hợp vậy? Em đang học ở Đại học Tô đây.”
Trì Tục lập tức có phản ứng.
“Thật không?”
Tôi gật đầu:
“Thật mà.”
Anh như bật dậy, giọng nói vang xa hơn một chút:
“Đợi anh tí, anh qua bàn lại chi tiết với họ.”
Tôi ngẩn người.
“Phụt.”
“Được thôi.”
Trì Tục vội cúp máy.
Sau đó còn gửi tôi một sticker cún con lăn qua lăn lại, đáng yêu không chịu nổi.
Nhưng nhìn vào lịch sử cuộc gọi trong khung chat, tôi bỗng thấy có chút… hối hận.