Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi

Chương 3: Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi



“Hả?”

Trì Tục lại nói luôn:

“Không sao. Chúng ta thêm liên lạc nhé, lần sau chơi tiếp với em, được không?”

Tôi c.h.ế.t lặng. Trời ơi. Tôi có nghe nhầm không vậy? Chơi với anh hôm nay còn có “lần sau” nữa à? Bị anh cho nổ c.h.ế.t lại là đặc quyền quý giá thế này sao?

Anh như sợ tôi từ chối, lại hỏi một lần nữa.

“Được không nào?”

Tôi thậm chí còn có cảm giác anh đang… nũng nịu với mình ấy. Bản thân tôi cũng vô thức dịu giọng theo.

“Tất nhiên là được rồi.”

Trì Tục nhanh chóng gửi cho tôi một dãy số WeChat. Sau đó luyến tiếc thoát game.

Tôi nhìn chằm chằm dãy số ấy, trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng kỳ lạ. Đây là WeChat của Trì Tục đó. Trì Tục – nam thần eSports với tám chức vô địch! Vậy mà tôi… lại có thể trở thành bạn của anh ấy!

Tôi phấn khích sao chép dãy số, mở WeChat. Ngay khoảnh khắc nhấn tìm kiếm, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Kết quả hiện ra lại là—

【Người dùng không tồn tại】.

Tôi không dám tin, kiểm tra lại nhiều lần. Dãy số Trì Tục gửi chính xác là vậy, không gõ sai.

Ngọn lửa vừa bùng lên trong tim tôi— giống như bị ai đó tạt thẳng một gáo nước lạnh, tắt ngúm.

Không phải chứ, đùa tôi hả?

Cảm giác như bị chơi một vố mà còn có bằng chứng hẳn hoi. Chết tiệt. Tôi trúng chiêu mỹ nam rồi. Sao anh ấy lại làm vậy chứ!

Ngay khi tôi chỉ còn một trận nữa là thăng hạng thành công, anh để lại một cái ID WeChat giả rồi ung dung rời đi. Tôi bật khóc, thật sự khóc luôn.

Bạn tôi – người đã xem tôi chơi từ nãy đến giờ – thấy tôi out game thì bắt đầu khủng bố tin nhắn.

【Chơi xong rồi à? Trời má ư????】

【Thật sự chơi cùng Trì Tục hả??】

【Trời đất, anh ấy kéo mày lên hẳn một sao luôn đấy!】

【What the hell, trả lời tao mau!】

【Lần sau kéo tao chơi chung nha aaaa!!!】

Tôi lau đi những giọt nước mắt tưởng như xuất hiện nơi khóe mắt, bắt đầu nhắn lại cho nó.

【Ảnh nói đó là bù đắp vì đã nổ c.h.ế.t tao.】

【Không có lần sau đâu, kéo mày sao được…】

Bạn tôi: 【??????】

【Cầu xin được cho nổ.】

【Cầu xin tutorial.】

【Cầu xin nhận đồ đệ.】

Tôi: 【……?】

【Mày đùa tao à.】

【Ai đùa mày? Tao ghen tị muốn c.h.ế.t đây này! Dù chỉ một lần thôi cũng đủ khoe cả đời rồi đấy nhé!】

Bạn tôi thao thao bất tuyệt một hồi mới chịu im. Còn tôi thì lặng lẽ nhìn bảng thành tích bốn ván thắng liên tiếp của mình, lòng đầy ngổn ngang.

Thôi vậy, coi như một giấc mơ. Dù tỉnh dậy đã lâu mà vẫn thấy cảm động. Hu hu hu.

Nhưng mà… cái trận cuối thăng hạng còn dang dở này phải làm sao đây? Cứ kẹt thế mãi à!

Bạn tôi thản nhiên:

【Thiếu một ván mà còn có bảo vệ rank thì khó gì? Đặt một gói ba bảo một là xong.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nheo mắt lại. Ba bảo một? Hửm. Nghe có vẻ thú vị.

Bạn tôi liền gửi ngay ba cái tên từng thuê trước đây: một người chuyên cận thân bảo vệ, một người thám thính dò điểm, một người phản ứng siêu nhanh.

Cả ba kỹ năng đều cực đỉnh, giọng nói dễ nghe, ai cũng nhiệt tình hết cỡ.

「Chị thích s.ú.n.g gì? Em đi kiếm cho chị。」

「Chị thích phụ kiện gì? Em nhặt giúp chị。」

「Chị có bot tới rồi, em đón chị đi bắn。」

「Chị ơi ở đây có AMR full cấp, em mang qua nhé。」

「Chị trốn kỹ là được, tụi em đi quét map。」

……

Tôi lại lú tiếp, lú trong tiếng gọi "chị ơi" vang dội khắp nơi. Nhân tiện còn lên luôn cái rank.

Bur. Không ai nói với tôi là game này có thể chơi kiểu thế này luôn á?

Hôm sau, tôi lại đăng nhập. Mở trang cá nhân của mình ra, vui sướng ngắm nghía dấu ấn tuyệt thế mới có được.

Bất ngờ một lời mời tổ đội bật lên. Tôi nhìn thoáng qua— là Trì Tục. Nhìn kỹ lại— vẫn là Trì Tục.

Anh lại kéo tôi vào làm gì nữa vậy? Nghĩ đến cái dãy số WeChat giả anh đưa hôm qua, tôi cũng có hơi chút bất mãn trong lòng.

Nhưng mà... nghĩ đến việc người kia là Trì Tục, tay tôi còn nhanh hơn cả đầu, bấm “Đồng ý” cái rụp.

Vừa vào tổ đội, liền nghe giọng anh:

“Em tự đánh qua được trận thăng hạng rồi à?”

Tôi không biết nói dối, theo phản xạ đáp:

“Không phải.”

“Em thuê ba người kéo em qua.”

Giọng Trì Tục khá thoải mái, nhưng giây tiếp theo liền trầm xuống.

“Thuê người chơi?”

“Ba người?”

Nghe có vẻ anh không thể tin nổi.

Tôi “ừm” một tiếng.

“Ba bảo một dễ qua hơn, chắc ăn.”

Trì Tục thở dài một hơi.

“Vậy còn tôi thì sao, không chắc ăn à?”

Câu này là sao chứ? Ba người thuê chơi với anh sao so được?

Tôi hơi khó hiểu, vẫn đáp:

“Không có đâu, anh là quán quân, đánh siêu đỉnh, tất nhiên là mạnh hơn rồi.”

Trì Tục mở miệng lần nữa, giọng có chút u uất.

“Nhưng hôm qua tôi họp xong vào game tìm em thì em đã out rồi.”

“Không để lại tin nhắn, cũng không thêm WeChat của tôi.”

“Thì ra là đã thuê người khác rồi à…”

Không biết có phải tôi nghe nhầm không, tôi cảm thấy bây giờ Trì Tục như đang… hờn dỗi vậy.

Nhưng mà…

“Tôi biết làm sao giờ?”

“Anh đưa tôi số WeChat sai, tôi tưởng anh không muốn chơi với tôi nữa.”




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com