Đại Nha Hoàn Của Tiểu Thư

Chương 11: Hoàng Thượng



Ta khi còn bé, từng gặp qua Thẩm Tri Lan.

 

Đám bằng hữu của ta vốn thích bắt nạt những cô nương xinh đẹp, nhưng có vài người vừa xinh đẹp, vừa biết đánh người.

 

Một lần, vài đứa con nhà quý tộc hoàng thất lấy tuyết ném nàng, đuổi đánh khắp sân.

 

Kết quả cả đám bị nàng đè đầu nhấn vào tuyết, không rút lên nổi.

 

Ngay cả tiểu nha đầu bên nàng cũng phụ họa, lấy tuyết chôn cả thân dưới của người ta.

 

Trông thật hả giận, nhưng ta lại lo nàng gây họa, bèn vội vã bước tới định khuyên can.

 

Nào ngờ chưa kịp mở miệng, Thẩm Tri Lan tưởng ta cùng một bọn, liền tặng ta một cú, đầu ta cũng bị chôn vào trong tuyết.

 

Sau đó, có người mới nói nàng là đích nữ của Đại tướng quân Thẩm gia, từ trước đến nay… nổi danh là chuyên gây chuyện.

 

Ban đầu, ta cứ nghĩ Thẩm Tri Lan là thiếu nữ hào sảng, hiệp nghĩa, về sau mới biết nàng chính là một "tai tinh" đáng sợ.

 

Kiêu căng, ngạo mạn, tùy hứng là nàng.

 

Can đảm, tỉnh táo, tự tin cũng là nàng.

 

Diễm lệ, nhiệt tình, mê hoặc lòng người vẫn là nàng.

 

Nhưng khi ta thật lòng yêu một người, ngay cả khuyết điểm của nàng… ta cũng cam lòng bao dung.

 

Câu này là vương phi của ta nói.

 

Chỉ là… vương phi của ta là một nam nhân chính hiệu, mà ta… là lấy rồi mới biết.

 

Hôn sự giữa ta và trưởng nữ của Tả thừa tướng Triệu thị, là do tiên đế ban hôn.

 

Ta hiểu rất rõ phụ hoàng đang cố dùng ta để kiềm chế thế lực của Thái tử và Tam hoàng tử, hai phe kia thế lực quá mạnh, cần ta làm đối trọng cân bằng.

 

Ta xưa nay là kẻ ngoài cuộc tranh đấu, Thân phận là hoàng tử nhưng vô cùng mờ nhạt.

 

Mẫu phi thì luôn tức giận vì ta vô cầu, không biết tranh đấu.

 

Ta cũng từng muốn từ hôn Triệu gia, nhưng… chưa kịp mở lời đã không còn cơ hội.

 

Nếu vương phi là một nữ tử đoan trang hiền thục, thì ta đành nhắm mắt chấp nhận, sống một đời bình lặng không tiếng tăm.

 

Tuy Vương phi… quả thật hiền thục đảm đang.

 

Chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều xử lý gọn gàng.

 

Chỉ là… Vương phi là một nam nhân. 

 

Hắn bảo, muội muội sinh đôi của hắn đào hôn, hắn đến "thế thân tạm thời", đợi bắt được muội muội mình sẽ lập tức giao người về.

 

Thế là vào đêm tân hôn, hai nam nhân ngồi đối diện, trầm mặc không lời.

 

Vương phi giả cuối cùng phá vỡ im lặng:

 

“Ta kể ngài nghe chuyện đoạt vị nhé?”

 

Tên kia không hổ là nhi tử của Tả thừa tướng, miệng lưỡi dẻo như mía, lý lẽ như suối chảy.

 

Một đêm sau, ta bị hắn lôi kéo đến kích động, bắt đầu nghĩ:

 

"Hoàng đế thôi mà, ta hình như cũng làm được."

 

Giả vương phi tiếp lời:

 

“Chỉ cần lôi được Thẩm tướng quân lên thuyền, phân nửa chuyện xem như đã thành.”

 

Ta lưỡng lự, bởi vì nếu thất bại, hậu quả quá lớn, ta thì không muốn liên lụy Thẩm gia.

 

Vương phi giả nói:

 

“Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn các hoàng tử khác cưới Thẩm Tri Lan sao? Đám ca ca ngươi có tên nào ra hồn sao?”

 

“Thẩm Tri Lan mà gả vào bất kì vị vương gia nào, ngày ngày phải đấu đá trong phủ, vận khí tốt thì nội chiến, vận khí xấu thì cung đấu.”

 

“Không sinh được nhi tử thì địa vị bấp bênh, nhưng sinh rồi lại sợ bị người hại đến mẹ con cùng chết.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giả vương phi nói mãi bên tai, rót mãi không dứt, rốt cuộc… ta sụp đổ:

 

“Làm! Làm thì làm, có gì mà không dám!”

 

Chắc là bị hắn tẩy não đến điên rồi, ta bắt đầu tin Thẩm Tri Lan gả cho ta là thích hợp nhất.

 

Hai ta chính là trời sinh một đôi.

 

Theo kế sách của Tả thừa tướng và vương phi giả, Tướng quân Thẩm gia rốt cuộc cũng bước lên thuyền giặc là ta, thậm chí còn chủ động hỏi ta có muốn lấy con gái ông hay không.

 

Ta đáp: “Có thể cân nhắc, nhưng vẫn phải xem ý nàng ấy.”

 

Thẩm tướng quân cười vang, tự hào vô kể:

 

“Tiểu nữ nhà ta xài bạc như nước, leo tường như uống nước, tính tình như gang thép, Nhưng được cái… mỹ mạo vô song!”

 

Tả thừa tướng không chịu nổi cảnh cha khoe con, liền giễu cợt:

 

“Vậy nên đến giờ còn chưa gả đi được là vì… không nỡ à?”

 

Tướng quân bị chọc giận, trừng mắt phồng râu, nhưng lại… chẳng phản bác được câu nào.

 

Ta nói: “Chỉ cần Thẩm cô nương đồng ý, ta nhất định lấy nàng.”

 

Tướng quân xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

 

“Không ngờ điện hạ trọng dụng vi thần như thế, vi thần nguyện cạn m.á.u lột da, vì điện hạ c.h.ế.t không oán than.”

 

Ta đã dõi theo Thẩm Tri Lan từ rất lâu.

 

Nhìn nàng gây chuyện, nhìn nàng giận dữ, nhìn nàng cười rộ… nhưng… nàng chưa bao giờ nhìn về phía ta.

 

Cho đến khoảnh khắc đó, nàng lần đầu tiên nhìn ta thật lâu.

 

Tim ta như bị lấp đầy bởi một loại tham lam chưa từng có.

 

Ta muốn cả đời nàng đều nhìn về phía ta.

 

Ta muốn trở thành người đặc biệt trong lòng nàng.

 

Ta biết nha hoàn nhỏ bên nàng rất khác biệt.

 

Nàng không bao giờ nổi giận với con bé, hai người thân mật, cùng nhau làm mọi chuyện, có khi cả hai ghé sát tai thì thầm, rồi ôm nhau cười rộ.

 

Ta ghen tới phát điên.

 

Vì thế ta đã làm một chuyện ấu trĩ, là định đem nha đầu kia ra làm bia tập b.ắ.n chọc nàng tức giận.

 

Quả nhiên, nàng giận thật.

 

Nhưng… ta dõi theo nàng đã lâu, biết cách nào có thể dỗ nàng vui lại.

 

Nàng ngẩng cằm hờn dỗi, ta lại thấy… vô cùng đáng yêu.

 

Ta thường mời nàng ra ngoài, dẫn nàng đến những nơi các thiếu nữ yêu thích.

 

Nàng thì chẳng mấy hào hứng, chỉ dán mắt nhìn ta không chớp.

 

Ta từng nghĩ:

 

"Hay là từ bỏ thôi… nàng không thích mình."

 

Nào ngờ một hôm, nàng đột nhiên không báo trước hỏi:

 

“Ngươi rốt cuộc có định lấy ta hay không?”

 

Ta chưa kịp suy nghĩ, đã bật ra:

 

“Lấy.”

 

Nàng lập tức nói: “Về chuẩn bị sính lễ, chọn ngày tốt, ta sẽ gả cho ngươi.”

 

Tuy không phải lần đầu thành thân, nhưng lần này thật sự khiến ta hồi hộp đến mức lắm phen sơ suất.

 

Ví như ta sai người bí mật đổi kiệu sáu người khiêng thành tám người, kết quả chẳng biết vì đâu lại biến thành mười hai người.

 

Ám vệ tới bẩm báo, bốn người dư ra, trong đó hai cái là người của đại cữu huynh, hai cái còn lại là… kẻ nhận tiền không rõ ai là chủ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com