Đại Nha Hoàn Của Tiểu Thư

Chương 12: Hoàng thượng



Ta tốn bao công sức mới che giấu được với khách khứa dàn xếp còn lại tám người.

 

Sau đó ta vui vẻ chạy đi cùng Tri Lan uống hợp cẩn tửu, vừa định trải qua đêm tân hôn hoa chúc, thì nha đầu nhỏ bên cạnh Tri Lan lại hét lớn một câu:

 

“Phu thê giao bái! Tống nhập động phòng!”

 

Không rõ nàng nhớ lại điều gì, vừa cười vừa chảy nước mắt.

 

Ta nhìn, lòng như có ai bóp nghẹn.

 

Chắc lại là bí mật khuê phòng, những chuyện mà ta không biết.

 

Tri Lan cuối cùng cũng ngừng cười, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt ấy khiến ta không tự chủ được muốn hôn nàng.

 

Ai ngờ vừa ngồi xuống liền bị kim đ.â.m vào mông.

 

Tri Lan thấy vậy thì lại cười càng lớn, ta tức đến nhức đầu không biết kẻ nào khâu chăn thiếu đức như vậy.

 

Nào ngờ Tri Lan gỡ mũ phượng, cởi xiêm y, cười rồi nhào vào lòng ta.

 

Khoảnh khắc ấy, ta xác định một điều:

 

Tri Lan không ghét ta, ít nhất… nàng không ghét gương mặt ta.

 

Tri Lan gả cho ta, tính tình vẫn chẳng đổi thay.

 

Lắm lúc ta cảm thấy, không phải nàng gả vào vương phủ, mà là ta bị gả vào tướng quân phủ.

 

Nàng ở trong phủ như một nữ chủ nhân đích thực, ngay cả quản gia cũng có khi hồ đồ không rõ ai mới là vương gia.

 

Nhưng đã lấy nàng về rồi, ta còn biết làm gì?

 

Từ sau khi rước Tri Lan vào cửa, Thẩm tướng quân còn quan tâm việc đoạt vị hơn cả ta, nhạc phụ cùng Tả thừa tướng hăng hái như gà trống lộn tiết.

 

Nói thêm một câu - Vương phi thật sự đã tìm về.

 

Chỉ là, huynh trưởng của nàng vương phi giả nói rằng: 

 

“Tâm hồn nàng đã chết, bị nam tử bạc tình lừa đến tàn tạ.”

 

Vương phi từng hỏi ta:

 

“Ngài có chắc… thiên hạ này chỉ có Thẩm Tri Lan là được lòng ngài?”

 

Ta không phủ nhận.

 

Nàng nói nàng cũng thích Tri Lan, thứ sinh khí mãnh liệt ấy khiến nàng cảm thấy bản thân còn đang sống.

 

Sinh khí?

 

Chẳng qua là giỏi gây chuyện mà thôi, ta thầm nghĩ trong bụng.

 

Nhưng nhìn nàng ăn cơm ngon lành, miệng nhai từng miếng to, mắt long lanh khi gặp món yêu thích, chưa no thì nhất định bảo chưa no,... ta chợt thấy Tri Lan sống thật tự nhiên, thật rực rỡ.

 

Mỗi lần ăn cơm, nàng lại lắm lời, có khi còn cao hứng đến mức… gắp miếng gừng trong thịt kho cho ta.

 

Nhìn ta ăn phải gừng, nàng cười đắc ý như tiểu yêu tinh.

 

Ta nói: “Miệng ăn gừng rồi, người ta muốn hôn vẫn là nàng thôi.”

 

Nàng lườm ta:

 

“Tối nay chàng đi chỗ vương phi không được à?”

 

Ta lắc đầu: “Hôm nay là mồng bảy.”

 

Từ đó, ta mới hiểu được lòng phi tử mong chờ hoàng đế.

 

Hễ đến ngày “mồng bảy”, ta liền nóng ruột mong gặp Tri Lan.

 

Ta lần đầu trong đời sinh lòng cầu tiến, chỉ cần ta lên ngôi, sẽ không cần đếm ngày, không cần phân người nữa.

 

Càng không phải để ý đám nữ nhân được an bài trong phủ.

 

Cuối cùng… Ta đã đăng cơ xưng đế.

 

Nhưng ta không thể lập Tri Lan làm hoàng hậu.

 

Vì đây là điều ta đã giao ước với Tả thừa tướng từ ban đầu.

 

Thẩm tướng quân lại an ủi:

 

“Nếu bệ hạ muốn trong cung không sập tường đổ ngói, thì vẫn là không lập Tri Lan làm hậu thì hơn.”

 

Thẩm gia chủ nhìn mọi chuyện có vẻ rất thoáng.

 

Ta phong nàng làm Quý phi, Tri Lan mừng rỡ vô cùng.

 

Nàng vốn thích hư vinh, rất thích người khác gọi nàng: “Quý phi nương nương.”

 

Ta biết chuyên sủng một người là điều tối kỵ trong hậu cung.

 

Nhưng hậu cung ba ngàn, có ích gì?

 

Dù ta đã rất cẩn thận, tin đồn thị phi vẫn lọt vào tai Tri Lan.

 

Tri Lan xưa nay tâm rộng như biển, chẳng buồn để tâm.

 

Cho đến khi nhạc mẫu Thẩm gia nhập cung, bà đến thăm Tri Lan một lần, từ đó mọi chuyện liền vô cùng tuyệt diệu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cảm tạ người nhạc mẫu đại nhân, chúc cả nhà thăng quan phát tài!

 

Có người gọi nàng là “Yêu phi”, nàng liền quyết tâm… ngồi vững cái danh hiệu đó.

 

Không giống tiểu thư nhà quan bình thường, Tri Lan ham vận động, ăn uống tốt, toàn thân sáng rực như phát quang.

 

Da mịn, tóc bóng, vóc người mê người.

 

Người đời ca tụng:

 

“Quý phi nương nương dung mạo khuynh quốc khuynh thành.”

 

Nhưng ta biết… Không chỉ là tướng mạo, mà là nàng rạng rỡ từ trong ra ngoài.

 

Từ sau khi nàng đắm chìm làm yêu phi, ta thật sự… không thể chống đỡ nổi.

 

Dù không phải hồ ly tinh, nhưng nàng đúng là… có vài phần bản lĩnh.

 

Chỉ tiếc nàng chỉ ba khắc nhiệt tình, rất nhanh liền chán.

 

Nàng nói:

 

“Thôi, ta không làm yêu phi nữa, muốn hủy cả quốc gia cũng cần có sự bền bỉ.”

 

Có thể là nàng dốc sức làm yêu phi quá mức, kết quả… nàng hoài thai rồi.

 

Nếu không nhờ Lý ma ma dày dạn kinh nghiệm, ta e rằng hài tử bảo bối của ta đã bị nàng với Hỉ Nhi coi là… biếng ăn mất rồi!

 

Hôm ấy, ta lần đầu nói chuyện nghiêm túc với nàng.

 

Từ lúc nàng gả cho ta đến giờ, lần đầu tiên nàng khóc.

 

Dọa ta tới hồn phi phách tán.

 

Nhưng từ hôm đó, trong đôi mắt nàng… đã có hình bóng ta.

 

Sau khi Triệu hoàng hậu băng hà, ta tấn phong Tri Lan làm hậu.

 

Không ai phản đối cũng chủ yếu là… hậu cung không còn ai để phản đối.

 

Cao mỹ nhân và Huệ tần nghe tin sắp bị đuổi khỏi cung, lúc đầu còn không muốn đi.

 

Nói rằng trên đời mấy ai được nằm ăn chờ c.h.ế.t như họ.

 

Cuối cùng ta ban thưởng mấy khoản tiền lớn, hai người mới hớn hở rời đi.

 

Tri Lan… Ra đi vào một mùa đông.

 

Bệnh tật bộc phất, bình thản mà từ giã thế gian.

 

Ta tiếp nhận việc nàng mất… Một cách vô cùng điềm tĩnh.

 

Bởi ta biết Tri Lan là một con người, mà đã là người, thì… sinh lão bệnh tử vốn là lẽ thường.

 

Lúc nàng còn sống, ta đã dốc hết lòng yêu thương nàng.

 

Còn khi nàng rời đi… thì chẳng còn gì cả.

 

Phụ hoàng ta thường đến lúc các phi tần qua đời mới bắt đầu tiếc thương khóc than, ta không rõ ông khóc cho ai xem.

 

Người đời bảo: Hoàng đế sở hữu thiên hạ, có được hết thảy.

 

Nhưng ta… Chưa từng coi Tri Lan là vật của riêng ta.

 

Nàng tựa một cánh bướm, chỉ khi được tự do, mới hiện trọn vẻ đẹp rạng rỡ nhất.

 

Nàng chọn dừng lại trong tay ta đó là… vinh hạnh cả đời của ta.

 

Tiểu nha đầu bên cạnh Tri Lan, xin ta được đi theo nàng bồi táng.

 

Ta… từ chối.

 

Ngay cả ta còn chẳng nói sẽ c.h.ế.t theo nàng, ngươi nghĩ dễ thế sao?

 

Muốn hợp táng thì cũng phải đợi ta c.h.ế.t rồi đã.

 

Ngươi tưởng muốn đến với nàng trước cả ta sao?

 

Đừng tưởng là ta không  biết, chuyện kim châm vào m.ô.n.g ta năm đó, nhất định do ngươi làm.

 

Về sau, nha đầu đó theo chân đoàn ni cô vào cung tụng kinh mà rời đi.

 

Trước lúc chia tay, y trao cho ta một chiếc trâm vàng.

 

Y nói:

 

“Đây là trâm mà tiểu thư ban cho ta năm nàng mười sáu tuổi.”

 

“Nay ta đã buông hết hồng trần, chỉ mong bệ hạ cho người nấu chảy, đúc thành một chiếc khóa trường mệnh, thay ta trao cho đứa bé sắp chào đời của trưởng công chúa.”

 

Y nói: “Gặp được tiểu thư là may mắn lớn nhất đời ta.”

 

Ta đáp:

 

“Ta cũng vậy.”

 

Lúc ấy y không xưng nô, ta cũng chẳng xưng trẫm.

 

Từ đó, chốn hoàng cung này… Chẳng còn ai nhắc đến nàng trước mặt ta nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com