Đại Nha Hoàn Của Tiểu Thư
Một hai lần thì thôi, nhưng lâu dần ta ngột ngạt quá, đành tìm lý do để nói chuyện, chàng cũng thỉnh thoảng trả lời một hai câu cho có lệ.
Mỗi ngày chàng đến, không chỉ ảnh hưởng việc ta đi dạo, còn ăn… gạo của ta!
Ta liền tới sổ phòng đòi chi phí.
Vừa đòi xong, chàng hôm sau biến mất luôn, đúng là nhất tiễn song điêu.
Ta lập tức quyết định, cùng Hỉ Nhi lén leo tường ra ngoài chơi.
Trớ trêu thay, vừa trèo tường… thì đã mặt đối mặt ngay với chàng ở bên kia.
Kết quả… ta còn phải đạp vai chàng mà leo xuống.
Tức đến giậm chân, nhưng đạo lý là: người thắng do phải cáo trạng trước.
Ta trừng mắt tố hắn:
“Không đi cửa chính mà lén lút trèo tường, chắc chắn là chàng có gian tình, ta phải đến chỗ vương phi cáo trạng!”
Chàng chỉ thở dài, xoa đầu ta: “Không có ai cả, ta chỉ có mình nàng.”
Hừ, gạt quỷ à?
Vương phi một người, trắc phi một người, thị thiếp còn hai người!
Ta bấm tay đếm từng người một, chàng chỉ thản nhiên nói:
“Ngoài nàng ra, tất cả đều không tính.”
Cuối cùng chàng không truy cứu chuyện ta leo tường, ta cũng nể tình… một gốc san hô trong vườn, không làm khó chàng nữa.
Bạc phát hàng tháng của ta thì được tăng gấp đôi, còn chàng thì y như đi kèm theo suất cơm, mỗi bữa đều tới ngồi xuống ăn.
Ta ăn gì, chàng ăn nấy.
Ta ăn tổ yến, chàng cũng xúc vài thìa.
Ngày qua tháng lại, cuộc sống này… đến khi nào mới có hồi kết đây?!
Nói gì thì nói, ta cũng không ngờ có một ngày, Thành vương thật sự… trở thành hoàng đế.
Từ ấy, Hỉ Nhi miệng ngọt đến nhỏ mật:
“Mỗi tiếng ‘nương nương’ nàng gọi ta, lòng ta lại nở hoa.”
Nhưng không thể không nói… Ngự thiện phòng quả thật vô dụng.
Chàng giờ đã là Hoàng thượng nhưng vẫn như cũ, ngày ba bữa tới cung ta ăn uống, tiện thể… ngủ lại.
Mưa móc đều rải? Gì cơ?
Một tia cũng chẳng chia ai.
Ăn cùng, uống cùng, trò chuyện, dạo chơi, ngủ nghỉ… Chưa từng nghe qua quý phi nào mà phải “lao lực” như ta vậy.
Có điều, nhờ ta, phụ thân và ca ca cũng được thơm lây.
Ta liền nghênh mặt khoe với ca ca:
“Đọc sách làm gì? Cũng toàn là dựa vào muội gả tốt thôi!”
Nếu không phải giờ ta đã là quý phi nương nương, ca ca chắc chắn đã tóm ta quăng xuống hồ sen rồi.
Ca ca nhắc nhở:
“Gần đây muội đừng quá phô trương trong cung, phụ thân không biết đã bị dâng bao nhiêu bản hạch tội rồi…”
Ta bĩu môi:
“Ta có trói chân hoàng thượng lại đâu? Chân là mọc trên người chàng, ta quản nổi à?”
Ta vốn dĩ không muốn để tâm tin đồn trong cung, ai ngờ tin đồn càng truyền càng loạn.
Nếu đã không đính chính được, vậy thì cứ để nó thành sự thật đi, như vậy ít nhất còn không thấy oan uổng.
Ta vùi đầu nghiên cứu thoại bản, cộng thêm hiểu biết sẵn về “yêu phi chi đạo”, lờ mờ cũng lĩnh hội được vài phần chân ý.
Chàng lúc đầu còn bất ngờ, về sau… lại đặc biệt phối hợp.
Chỉ tiếc, chàng không thành hôn quân, mà ngược lại… ta thì mệt gần chết.
Vài tháng sau, ta thấy ăn uống chẳng ngon, ta với Hỉ Nhi đều cho rằng do ta ăn nhiều nên sinh ra biếng ăn.
Chỉ có Lý ma ma kiên quyết mời thái y.
Rồi ta thành người đầu tiên trong hậu cung hoài thai.
Tin này truyền đi nhanh như gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cao mỹ nhân và Huệ tần lập tức chạy đến như gió bão.
Câu đầu tiên của Huệ tần: “Đứa bé là của ai?”
Cao mỹ nhân tiếp lời: “Hoàng thượng biết chưa?”
Ta suýt bật cười: “Lời này không thể nói bừa. Đương nhiên là long thai.”
Hai người liếc nhau một cái, Huệ tần nói câu khiến ta chấn động ngàn năm:
“Ngươi với hoàng thượng là thật sự ngủ với nhau sao?”
…Sao, còn có vụ ngủ giả nữa à?
Trời đất ơi!
Chẳng trách ta từ khi vào cung đến giờ việc gì cũng đến tay ta, hóa ra là ta ở với chàng làm thay cả đám à!
Đang nói dở, thì chàng tới.
Chàng xưa nay luôn giấu cảm xúc, vậy mà hôm ấy, khi chạm tay lên bụng còn phẳng của ta, chàng lại lộ ra… một nụ cười dịu dàng.
Hai mỹ nhân kia đến cũng nhanh, mà đi thì nhẹ như lông hồng, muốn giữ lại làm bằng chứng cho sự bôc lột của chàng với ta cũng không kịp.
Ta than:
“Hoàng thượng, ngài đúng là… Một con dê cũng vặt sạch lông, thật lợi hại nha!”
Hoàng thượng nghe xong, trầm giọng:
“Nàng từng nói thứ đã bị người khác chạm qua, nàng sẽ không cần.”
Ta lặng người.
Bỗng dưng… lệ rơi đầy mặt.
Ta từng cho rằng một đời vinh hoa là do trời thương, nhưng nay mới hiểu trời không những thương mà còn rất thiên vị ta.
Người cho ta… tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian.
Sau khi sinh con, ta cũng dần thu liễm tính tình, nhìn tiểu công chúa giống ta y đúc, ta mới hiểu năm xưa… ta thật sự khiến người ta nhức đầu.
Nhưng Hỉ Nhi lại nói:
“Ai ya, tiểu công chúa chỉ cần nũng nịu một chút, tim nô tỳ cũng tan chảy mất rồi.”
Ta vốn có khả năng kháng cự lại cái đẹp, nên tiểu nha đầu này chẳng dùng được chiêu nào với ta.
Nhưng chàng thì không.
Chàng thậm chí uớc gì hái cả sao trời xuống tặng tiểu công chúa.
Nghĩ kỹ cũng hợp lý.
Ta ngang ngược như vậy chàng còn chịu đựng mấy chục năm, nói chi là nữ nhi ruột của mình.
Người càng lớn càng hay hoài niệm chuyện cũ.
Ta từng hỏi Hỉ Nhi về quá khứ, nàng lại kể rành mạch như thoại bản, khiến ta nghe mà chua xót trong lòng.
Nhưng Hỉ Nhi chỉ mỉm cười nói:
“Gặp được tiểu thư, là phúc lớn nhất đời của nô tỳ.”
Ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống sung túc, gả đúng người, sau đó tiến cung làm quý phi, nay lại nhi tử nhi nữ đều đủ cả.
Còn về Hỉ Nhi từ đầu đến cuối nàng chỉ quanh quẩn bên ta.
Ta không đành lòng.
Muốn tìm cho nàng một mối nhân duyên xứng đáng, để nàng rời cung, sống cuộc đời của chính mình.
Nhưng Hỉ Nhi lại bảo:
“Là nô tỳ tự chọn cách sống này. Nữ nhân không nhất thiết phải gả chồng, cũng không cần đợi được yêu mới thấy bản thân có giá trị.”
Lời nàng như gió mát chạm vào lòng, ta chợt nhận ra sống trong cung lâu ngày, con người cũng dần biến thành khuôn gỗ.
Ta nói:
“Nếu kiếp sau ta được lựa chọn, vậy… ta sẽ đổi vai với ngươi.”
Vì một người như Hỉ Nhi, xứng đáng được sở hữu tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Hỉ Nhi chỉ cười:
“Đối với ta nương nương chính là tất cả những gì tốt đẹp trên đời này rồi.”
…
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com