Sinh nhật mười tuổi của Tần Chiêu, ta đã ưng ý một khối ngọc ở chỗ thương nhân lái buôn trên biển, định làm một mặt dây chuyền ngọc hình Phật cho Tần Chiêu. Ai ngờ không may, khối ngọc đó lại bị Thế tử Ngô Anh của Trung Nam Bá đi cùng ta làm vỡ. Ta tức đến trợn mắt, nhưng cũng không ưng ý món đồ nào khác. Hỏi thương nhân kia thì được biết lần tới có lẽ phải đến năm sau, thế là ta tự mình đi tìm một khối ngọc thô.
Khi đó Ngô Anh cười đầy vẻ thèm muốn: "Ôi, không dễ đâu nhé, Tiết công tử đang chọn đồ cho cô nương nào mà chu đáo thế..."
Sau này Tần Chiêu tặng lại một chiếc khánh ngọc xanh nhỏ xíu, đặc biệt tinh xảo, ta rất thích, đặt nó trên bàn đọc sách.
Sinh nhật mười hai tuổi của Tần Chiêu, ta tặng một chiếc đèn lồng hình con thỏ tự tay làm, trông sống động như thật, tốn của ta không ít thời gian.
Tần Chiêu tặng lại một chiếc diều tự tay làm, là một con én xấu xí, nhìn là biết người làm không mấy thành thạo, cũng không biết có bay được không. Ta cẩn thận treo nó lên tường phòng sách.
Sinh nhật mười ba tuổi của Tần Chiêu, lần đầu tiên ta đơn độc dẫn quân xuất chinh. Ta nhờ người từ biên ải mang về một mặt dây chuyền chạm khắc răng sói, người biên ải nói có ý nghĩa bình an.
Cũng trong năm này, ta đã gặp Ngô Tuyết Nhi mười lăm tuổi.
Ngô Tuyết Nhi là một cô nương hoàn toàn khác so với Tần Chiêu.
Nàng là người ở thôn Tiểu Ngô dưới quan ải Bắc Cương. Biên ải bị du mục quấy nhiễu và tấn công bất ngờ, cha mẹ nàng đều bị g.i.ế.c hại. Man di phương Bắc thấy Ngô Tuyết Nhi xinh đẹp, muốn bắt nàng về dâng cho thủ lĩnh, ai ngờ vừa vặn gặp ta dẫn quân đến kịp, thế là Ngô Tuyết Nhi được cứu.
Một cô nương yếu ớt mồ côi, gặp được anh hùng từ trời giáng xuống, tại chỗ đã cảm kích đến rơi nước mắt nói không biết lấy gì báo đáp, nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ tướng quân.
Ban đầu ta từ chối, thấy phiền phức.
Huống hồ lúc đó ta quan tâm hơn đến cuộc nói chuyện với mẹ trước khi xuất chinh. Mẹ nói Tần Chiêu ngày càng xinh đẹp, những người dò hỏi và để ý không ít, đợi ta lần này trở về sẽ đi cầu hôn trước, đợi Tần Chiêu cập kê thì quyết định.
Nhưng Tần Chiêu rốt cuộc có muốn gả cho ta không? Lần trước ta tình cờ gặp Tần Chiêu trên phố, quả thật nàng càng đẹp hơn. Nhưng những năm qua nàng luôn nhạt nhòa với ta, như cách một lớp sương mù, không nhìn rõ.
Ta sai người sắp xếp chỗ ở cho Ngô Tuyết Nhi, rồi bỏ nàng ra khỏi đầu.
Nhưng Ngô Tuyết Nhi không quản nhiều như vậy, ngày nào cũng dậy sớm thức khuya làm đồ ăn, may vá quần áo cho ta, đợi ở ngoài phủ tướng quân, ngoài quân doanh, ngoài nha môn, đợi ở bất cứ nơi nào ta có thể xuất hiện. Nàng trông đáng thương nhìn ta, cầu xin ta cho nàng báo ơn, cầu xin ta nhận lấy đồ ăn của nàng.
Thiên Thanh
Ngô Anh đi cùng ta cười lật xem những món đồ đã được nhận: "Vẫn là Tiết tiểu tướng quân của chúng ta có diễm phúc, Ngô Tuyết Nhi này nhìn chẳng giống con gái nhà nông chút nào, đồ ăn làm tinh xảo, mũi kim cũng không tồi." Nói rồi không quên trêu chọc: "Nhưng vẫn là chiếc bánh hồ điệp lần trước ngon hơn..."
Hắn chưa dứt câu bị ta đẩy thẳng ra ngoài.
Đó là sau một trận thắng, ta nhận được quà sinh nhật mười sáu tuổi mà Tần Chiêu gửi đến, một khối ngọc màu tím.
Ta mân mê khối ngọc, đột nhiên có phần mong đợi được về kinh.
Các bộ lạc du mục ở biên cương phía Bắc về cơ bản đã được bình định. Hiện giờ là tháng hai, kết thúc mọi việc vẫn kịp sinh nhật mười bốn tuổi của Tần Chiêu vào tháng năm. Phải rồi, mai ra ngoài dạo một vòng, xem có món đồ mới lạ nào mang về cho nàng không…
Chính lúc này, gã sai vặt Bình An đến báo, Ngô Tuyết Nhi đang cầu kiến bên ngoài phủ.
Ta đang vui vẻ nghĩ, tiện thể nói lời tạm biệt và làm rõ mọi chuyện với Ngô Tuyết Nhi để tránh phiền phức sau này, liền bảo Bình An mời nàng vào.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện.
Ta thực ra không hiểu đã trúng chiêu như thế nào, chỉ biết Ngô Tuyết Nhi cũng giống như ta, cũng trúng kế.
Thành thật mà nói, quả thực ta không đỡ nổi.
Một cô nương yếu ớt, nước mắt giàn giụa cầu xin ta, cuối cùng ta không nhịn được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi tỉnh lại, Ngô Tuyết Nhi khóc nói không trách ta, muốn đi nhảy lầu để chứng minh sự trong sạch. Ta đã ngăn lại.
Im lặng một lúc, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt có lúm đồng tiền của Tần Chiêu, ta nghe thấy mình nói: "Ta cưới nàng."
Ngô Anh hiếm khi nghiêm túc: "Minh Lễ, huynh nghĩ kỹ đi, Tần Chiêu..."
"Ta nghĩ kỹ rồi." Ta gần như theo bản năng cắt ngang lời hắn.
Ngô Anh thở dài một tiếng.
Và rồi, đó là việc ta đưa Ngô Tuyết Nhi đang mang thai về kinh, bị cha đánh một trận nặng, lại bị mẹ khóc một trận, rồi cố gắng cầu xin được ban hôn.
Khi thánh chỉ được ban xuống, mẹ nhìn ta với vẻ mặt tiếc nuối: "Minh Lễ, ván đã đóng thuyền, mẹ không nói gì nữa. Con tự mình chọn con đường này, con chớ có hối hận."
Khi đó, ta đã nói thế nào nhỉ, ta quả quyết, không biết là nói cho mẹ nghe hay nói cho chính mình nghe: "Ta không hối hận."
Nhưng mà, ta vẫn hối hận rồi.
Ta không ngờ Ngô Tuyết Nhi lại ngu xuẩn và độc ác đến mức câu kết với sơn tặc để ám sát Chu phu nhân và Tần Chiêu.
Khi mẹ đưa cho ta lá thư của Chu phu nhân, sự kinh hoàng, xấu hổ, tức giận, đau lòng… Ta chỉ cảm thấy cuộc đời, nhân duyên, sự mềm lòng của mình đều là trò cười.
Lúc đó Ngô Tuyết Nhi đã gần đến ngày sinh nở, ta cố nén giận để hỏi rõ. Ngô Tuyết Nhi ban đầu kiên quyết không nhận, sau này không thể chối cãi được nữa thì hét to lên: “Chàng còn hỏi ta tại sao?! Chàng lại dám hỏi ta tại sao?! Tiết Minh Lễ! Ta đang mang thai con của chàng, vậy mà chàng lại đặt những thứ nàng ta tặng trong thư phòng để nhìn vật nhớ người! Chàng coi ta là gì?” Nói rồi nàng ta ném mạnh chiếc khánh ngọc xanh nhỏ xíu xuống đất.
“Từ khi ta trở về, chưa từng gặp lại nàng ấy…”
“Nhưng trong lòng chàng lại nghĩ về nàng ấy!”
Rồi đến lúc sinh nở.
Ngô Tuyết Nhi sinh một bé trai.
Ta đến xem qua rồi định đi, nhưng bị Ngô Tuyết Nhi kéo vạt áo lại: “Phu quân, là ta không tốt, ta chỉ ghen tị với nàng ấy… Chàng đừng trách ta được không, ta biết lỗi rồi… Chàng xem này, chàng xem con trai của chúng ta, nó đáng yêu biết bao…”
Ta cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngô Tuyết Nhi, nghẹn ngào: “Ta vốn định sống với nàng một cuộc sống tử tế,” ta gỡ từng ngón tay Ngô Tuyết Nhi ra, “Nàng nghĩ ta không biết, đứa bé này từ đâu mà có sao? Nhưng ta đã nghĩ, nàng là một cô nương, sau này sẽ phải làm sao đây? Ta đã nghĩ, nàng ngày ngày mang cơm, điểm tâm cho ta, đêm đêm may miếng đệm gối, làm áo ấm mùa đông cho ta, nàng cũng là một cô nương tốt, chẳng qua là nhất thời hồ đồ, ta không thể phụ nàng…”
Ta thất vọng nhìn khuôn mặt Ngô Tuyết Nhi ngày càng trắng bệch: “Nàng yên tâm, ta không phải là người tốt đẹp gì, nhưng cũng không thể làm ra chuyện bỏ vợ bỏ con. Sau này nàng cứ ở hậu viện niệm Phật đi, đứa bé hãy để mẹ ta nuôi dạy, nàng tâm thuật bất chính… Ta sẽ dạy nó học văn học võ, cũng sẽ không để người khác bắt nạt nó.”
Nói xong những lời này, ta quay đầu đi không nhìn lại, bước ra khỏi cửa, bỏ lại tiếng khóc của Ngô Tuyết Nhi ở phía sau.
Ngày tháng cứ thế trôi đi nhạt nhẽo. Mẹ ta rốt cuộc cũng thương ta, muốn nâng một phòng thiếp cho ta, nhưng ta từ chối. Hà tất phải hại thêm cô gái nào khác chứ.
Một ngày khi đứa bé gần tròn một tuổi, ta vừa vào phủ đã nghe thấy tiếng lễ nhạc từ ngoài phố vọng vào.
Nghe một lúc, ta hỏi Bình An là chuyện vui gì. Bình An vẻ mặt bí hiểm, cuối cùng không chịu được liền nói: "Là... phủ Bắc Bình Hầu cưới vợ..."
Ồ, phủ Bắc Bình Hầu cưới con gái út của Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân nhà họ Tần.
Ta lắng nghe tiếng lễ nhạc, nhớ lại cái cây đào rực rỡ lần đầu tiên ta gặp Tần Chiêu. Những cánh hoa màu hồng rơi lất phất trên mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương, nàng mím môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra hai lúm đồng tiền xinh xắn.