Đa Tình Lại Gặp Vô Tình

Chương 16



Tự sự của Tạ Tử Yến Lần đầu tiên ta gặp Tần Chiêu là ở ven đường cái, không xa trang viên ở ngoại ô kinh thành của nhà ta.

Trời mưa, tối đen như mực.

A Ly từ chiếc xe ngựa rách nát nhảy xuống hành lễ với ta. Ta liếc nhìn huy hiệu của xe ngựa, là của Lễ Bộ Thượng Thư nhà họ Tần. Rồi ta ngẩng đầu nhìn xuyên qua chiếc xe ngựa bị rơi rèm cửa, thấy Tần Chiêu.

Khi đó Tần Chiêu không hề xinh đẹp. Lúc đó ta còn chưa biết đó là Tần Chiêu.

Cô nương khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc tai rối bù, khuôn mặt trong màn trời tối đen như mực, trong chiếc xe ngựa mờ tối, trắng bệch đến chói mắt. Một nửa khuôn mặt nàng cũng dính đầy máu.

Nhưng đôi mắt đó, đôi mắt đó kiên nghị sáng ngời, rõ ràng run rẩy nhẹ vì sợ hãi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào ta, như một con thú nhỏ bị thương đang cảnh giác.

Ta hoàn hồn trong lời cảm ơn của Chu phu nhân, cố gắng không nhìn nàng nữa, chỉ nói chuyện với Chu phu nhân.

Chu phu nhân nói đó là con gái út của nhà họ Tần, ta nhanh chóng hồi tưởng lại và đưa ra phán đoán, đó chính là cô con út tên là Tần Chiêu.

Lúc này ta mới thấy cánh tay của Tần Chiêu m.á.u me be bét, ta do dự một chút vẫn hỏi nàng có cần thuốc cầm m.á.u không, ai ngờ Tần Chiêu không chút do dự, hào phóng chấp nhận. Ta không dám nhìn nữa, sợ bị cho là khinh suất, vội vàng dẫn đường phía trước.

Nói về tiểu gia ta cũng rất có tiếng tăm.

Tiểu Thế tử phủ Bắc Bình Hầu, cả kinh thành đều biết đến vẻ thanh tú tuấn dật, phóng khoáng phong lưu. Từ nhỏ đã văn võ xuất chúng, nhưng lại nghịch ngợm khó dạy. Mười ba tuổi cưỡi ngựa qua chợ đêm đến sòng bạc chuộc người, mười bốn tuổi đi thanh lâu cùng một đám công tử bột nâng hoa khôi, mười lăm tuổi đấu thơ với học tử khiến người ta xấu hổ che mặt bỏ đi, mười sáu tuổi bắt đầu bị Bắc Bình Hầu không thể nhịn được nữa ném vào quân doanh rèn luyện. Ai ngờ dần dần tích lũy được quân công, mười bảy tuổi được tự tay phong chức Kiêu Kỵ Tướng quân chính tứ phẩm.

Ta tự nhận gặp không ít cô nương xinh đẹp, chuyện tình ái mặn nồng cũng không phải là chưa từng trải qua, nhưng chỉ là giữa muôn vàn hoa mà thôi, cũng không hề thật lòng. Ta luôn cảm thấy những chuyện tình yêu trong kịch hát hay tiểu thuyết chỉ là phóng đại để lừa gạt các cô nương còn non nớt. Đám bạn xấu cũng từng đoán xem tiểu thư nhà nào có thể lọt vào mắt Tạ Thế tử.

Cả kinh thành, ta cưỡi ngựa đi từ đại lộ Trường An, không nói đến các cô nương đứng đầy lầu, đại cô nương (cô nương chưa chồng), tiểu tức phụ (cô dâu trẻ) lén nhìn không ngớt.

Ai ngờ đêm đó, ta mất ngủ.

Nhắm mắt lại là đôi mắt bình tĩnh, kiên nghị, hơi run rẩy vì sợ hãi nhưng rất trong sáng của Tần Chiêu.

Ta có một ưu điểm, đó là không bao giờ tự mình dằn vặt.

Sáng sớm hôm sau, ta liền đi tìm mẹ, thẳng thừng nói rằng ta muốn cưới tam tiểu thư Tần Chiêu của phủ Tần Thượng thư.

Mẹ ta trợn trừng mắt: "Con lúc nào cũng nghĩ gì làm nấy, nhà Tần Thượng Thư cũng là một danh gia vọng tộc thanh quý, chưa chắc đã để mắt đến một kẻ chơi bời như con đâu. Con lại chọc ghẹo cô nương nhà người ta ở đâu nữa vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta kể lại chuyện ngày hôm qua, đột nhiên hơi thiếu tự tin: "Con đây dù sao cũng là quan chính tứ phẩm... Tần Thượng Thư... không ưng con sao? Không thể nào? Mẹ không biết đâu, hôm qua lúc con cứu Chu phu nhân, bà ấy còn nhìn con nữa đó..."

Mắt mẹ ta muốn lộn lên trời: "Người ta không nhìn con thì nhìn ngựa chắc? Thôi được rồi, lần này con thật lòng chứ?..." Thấy ta gật đầu, mẹ cũng hứng thú: "Ôi, hiếm có thật đấy, thay tính đổi nết rồi... Vậy ta phải xem cô nương đó như thế nào..." 

Dưới ánh mắt trừng trừng của ta, "Được rồi, được rồi, ta sẽ bàn bạc với cha con và tổ mẫu, hai nhà cũng cần qua lại tìm hiểu trước đã, ta cũng phải gặp mặt người ta? Người ta cũng phải xem xét chứ? Con tưởng đính hôn chỉ cần há miệng nói là xong à? Chuyện này không thể vội vàng được, ta biết rồi, đi chơi đi."

Kết quả là ta vừa mới yên tâm chờ tin tức của mẹ, chưa đầy hai ngày đã nghe nói, nhà Ngô Hàn Lâm đang dò hỏi muốn đến cầu hôn Tần Chiêu.

Ta rất lo lắng.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có chuyện gì Tạ Tử Yến ta không giành được.

Thế là, ta sai người viết truyện thâu đêm, tung tin đồn, khụ, cũng không phải tin đồn, nói rằng Tạ Thế tử đã anh hùng cứu mỹ nhân là con gái út của phủ Lễ Bộ Thượng Thư.

Thiên Thanh

Mẹ ta dở khóc dở cười, gọi ta đến mắng cho một trận tơi bời: "Con vội cái gì? Chuyện bàn tán về cô nương nhà người ta mà con tùy tiện truyền ra sao? Nếu không tốt thì danh tiếng của cô nương nhà người ta còn muốn nữa hay không?"

Ta cứng cổ cãi: "Lúc con cứu người, Chu phu nhân cũng ở đó, liên quan gì đến danh tiếng của nàng ấy? Mẹ mau hành động đi chứ, mẹ còn muốn con dâu nữa hay không?"

Thế là, mẹ ta vội vàng dò xét một lượt, phát hiện ra bà và Chu phu nhân của phủ Tần Thượng thư có quan hệ họ hàng xa, liền mặt dày mời Chu phu nhân và Tần Chiêu (trừ lần tạ ơn trước đó chưa từng qua lại) đến thưởng hoa uống trà.

Bà còn mặt dày hơn nữa khi xin được thiệp mời, dẫn muội muội ta là Tạ Tử Lâm tham dự lễ cập kê của Tần Chiêu vào tháng năm, tặng một chiếc trâm cài có màu sắc, độ bóng cực tốt.

Khi tổ mẫu, người đang sốt ruột chờ ta thành thân, biết được đầu đuôi câu chuyện, lại càng nóng lòng mời Chu phu nhân và Tần Chiêu đến tiệc mừng thọ. Trong lúc nghe kịch, bà kéo Tần Chiêu nói chuyện hồi lâu, càng nhìn càng ưng ý, nhất định phải tặng tiểu cô nương chuỗi hạt Phật bằng gỗ đàn hương dát vàng mà bà đã đeo hơn hai mươi năm trên cổ tay.

Thế là mọi người đều hiểu rõ, nhà Ngô Hàn Lâm cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Ta rất hài lòng.

Còn về nhà họ Tiết trước đó, ta nhìn những thứ trên tay cười khẩy một tiếng, rồi đi gặp Tần Thượng Thư, nói thẳng rằng những tên cướp lần trước chính là do phủ Tiết tướng quân. Nói chính xác hơn, chính là Ngô Tuyết Nhi ở phủ Tiết tiểu tướng quân.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

Mùng sáu tháng bảy, mẹ ta dưới sự thúc giục của ta, đã mời cậu lúc bấy giờ đang là Thái phó của Thái tử và mợ là Hoàng phu nhân đến tận cửa để mai mối, cầu hôn Tần Chiêu.

Ngày mùng chín tháng sáu, năm Vĩnh Hòa thứ hai mươi bốn, một ngày hoàng đạo cát tường do Khâm Thiên Giám chọn, ta và Tần Chiêu - con gái út dòng chính của nhà Lễ Bộ Thượng Thư đã hoàn thành hôn lễ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com