Cửu Trọng Tử

Chương 355: Phân xử



Thái độ của Tống Nghi Xuân đã nằm sẵn trong tính toán của Đậu Khải Tuấn.

Nhưng hắn vẫn lạnh mặt, châm chọc:

- Hóa ra quốc công gia cũng biết giấy bỏ vợ do con trai viết.

Mặt già của Tống Nghi Xuân đỏ bừng lên.

Đậu Khải Tuấn nói tiếp:

- Bạc trắng động lòng người. Mấy chục vạn lượng bạc cứ đặt ở quý phủ như vậy, dù Quốc Công gia và Thế tử gia không thiếu tiền nhưng chắc gì đã nhịn được. Phủ Thuận Thiên lại đang nghỉ tết, tôi thấy tốt nhất nên mời cữu lão gia của quý phủ ra làm chứng, phân định tiền bạc rõ ràng, tránh cãi cọ sau này.

Như vậy, chẳng phải sẽ kinh động tới Lục phủ sao?

Tống Nghi Xuân bắt đầu do dự.

Đậu Khải Tuấn thêm dầu vào lửa, khinh thường nói:

- Hay là quốc công gia tham hồi môn của con dâu?

Lại nói:

- Không phải ai cũng có thể chỉ trỏ cô nương Đậu gia. Tạm thời không truy cứu mấy lời ở sảnh hôm trước, nhưng chỉ dựa vào câu 'con dâu như vậy tặng ta, ta cũng không cần' của ngài, Đậu gia chúng tôi không thể để cô Tứ cô tiếp tục ở lại được, dù thế nào cũng phải đưa người đi. Bây giờ, hoặc là ngài tự tay viết bằng chứng cho chúng ta mang về, hoặc là mời trưởng bối tới chủ trì công đạo,không thì đừng trách Đậu gia chúng tôi không nể mặt, cùng quốc công gia kiện tụng đến ngự tiền.

Mấy chục vạn lượng bạc?

Bảo sao kiếm kê mất mấy ngày liền!

Trong lòng Tống Nghi Xuân giống như bị mèo cào, vừa tiếc đống bạc kia vừa muốn bỏ Đậu Chiêu, chặt đứt trợ lực của Tống Mặc.

Rất lâu sau, tâm trí ông bình tĩnh lại, bấy giờ mới cẩn thận nghĩ đến một vấn đề quan trọng.

Đậu gia mơ ước hồi môn của Đậu thị, lợi dụng cơ hội này đưa Đậu thị về là phụ, đoạt hồi môn từ tay phủ Anh quốc công mới là chính.

Nếu như kiện tụng, không nói cái khác, chắc chắn phải hỏi tới Tống Mặc, vậy thì việc này xem như thất bại. Đến lúc đó, không những không thể bỏ Đậu thị mà mình sẽ trở thành trò cười cho khắp kinh thành!

Tống Nghi Xuân chắc chắn không viết bằng chứng.

Tống Mặc là người lươn lẹo chuyên thoái thác trách nhiệm. E rằng Đậu gia sẽ đổ tất cả lên đầu mình, nói mình muốn bỏ Đậu thị. Trên lưng gánh tiếng xấu, Đậu Thế Xu lại được lợi, loại chuyện tổn hại bản thân thế này, trừ phi đầu óc Tống Nghi Xuân bị lừa đá, chứ quyết không làm.

Mời Nhị cữu đến chủ trì công đạo... cũng không thỏa đáng.

Nhị cữu là người cổ hủ, có khi vừa nghe xong tiền căn hậu quả đã gọi Tống Mặc về. Tống Mặc mà trở về, việc này chắc chắn thất bại.

Trái không được, phải không xong.

Khiến người ta khó xử quá mà!

Nhưng qua thôn này, chưa chắc đã tìm được lữ quán khác, muốn vòng qua Tống Mặc để bỏ Đậu thị là không thể, lần này rút dây động rừng, e rằng lần sau khó càng thêm khó.

Tống Nghi Xuân không khỏi mắng đến Đậu Chiêu.

Loạn lúc nào không loạn, lại loạn đúng dịp tết.

Bây giờ thì hay rồi, nha môn đóng cửa, chỉ có thể mời trưởng bối làm chứng. Tống gia lại ít họ hàng, ngoại trừ Lục gia thì không còn lựa chọn nào thích hợp.

Tống Nghi Xuân nhìn Đào Khí Trọng.

Đào Khí Trọng cũng không nghĩ được cách.

Đây đúng là cơ hội tốt để rút củi dưới đáy nồi, nhưng vấn đề là tìm ai ra làm chứng.

Ông cúi đầu trầm tư.

Đậu Khải Tuấn cũng không thúc giục, im lặng ngồi chờ bọn họ quyết định.

Đột nhiên có gia nhân vào bẩm:

- Hai vị cữu lão gia và Lục lão phu nhân, trưởng công chúa Ninh Đức tới ạ.

Tống Nghi Xuân sửng sốt.

Đậu Khải Tuấn cười nói:

- Ngại quá! Tôi mượn danh nghĩa của ngài mời hai vị lão gia và lão phu nhân của Lục gia tới. Tôi biết ngài khó hạ quyết tâm, vậy nên giúp ngài một đao...

Trong đầu Tống Nghi Xuân vang "ong ong" như bị ai đánh. Đậu Khải Tuấn nói cái gì, ông hoàn toàn không nghe được. Đến khi ông vất vả bình tĩnh, chưa kịp chuẩn bị, Lục Thần và Lục Thời đã đỡ hai lão phu nhân đi đến.

Đậu Khải Tuấn vội tiến lên hành lễ, tự giới thiệu, xấu hổ nói:

- Chuyện của con cháu kinh động đến hai vị lão phu nhân, thật sự là không nên Nhưng quốc công gia quyết bỏ cô Tứ nhà chúng cháu, nhà chúng cháu không ra mặt thì đúng là không có trách nhiệm.

Nói xong cười khổ vài cái, đầy vẻ bất lực.

Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức đều đã qua tuổi sáu mươi, Đậu gia có quan hệ thông gia, bỏ vợ lại là chuyện lớn nên nam nữ không cần tránh mặt.

Nghe Đậu Khải Tuấn nói xong, người Lục gia đồng loạt nhìn về phía Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân ấp úng, muốn thừa nhận mình định bỏ Đậu thị nhưng không có cách nào nói rõ ràng. Mà không nói, cơ hội cứ như vậy tuột mất khỏi tay, ông không cam lòng.

Thấy thái độ này của Tống Nghi Xuân, người Lục gia càng xác thực lời của Đậu Khải Tuấn không phải giả.

Lục lão phu nhân tức giận chỉ vào Tống Nghi Xuân, trách mắng:

- Ta còn tưởng là bắt gió bắt bóng. Lúc người Đậu gia tới mời, chúng ta chẳng biết gì, không ngờ lại là sự thật! Ta hỏi ngươi, ngươi muốn bỏ vợ Thiên Tứ, dựa vào lý do gì? Thất xuất*, nàng ta phạm vào điều gì?

(Thất xuất: Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa. Là bảy lý do hưu thê thời phong kiến )

Mặt Tống Nghi Xuân đỏ bừng, cứng cổ nói:

- Nàng ta lắm điều!

- Bởi vì nó nói 'sảnh quá lạnh' thì phải gánh cái tiếng lắm điều? - Lục lão phu nhân nghiêm giọng. - Cẩm thư nhi dĩ hạ phạm thượng, tại sao ngươi không khiển trách, ngược lại cứ đeo bám một câu kia của vợ Thiên Tứ? Theo đạo lý này của ngươi, chẳng phải bọn a hoàn bưng trà cũng không thể giáo huấn được sao? Vậy thì còn cần nhiều vú hầu để làm gì? Hay là ngươi sợ người khác không có cơm ăn nên liều sống liều chết kiếm tiền, nuôi những người không liên quan đó!

Tống Nghi Xuân không phục nói nhỏ:

- Cẩm thư nhi không phải người khác!

Lục lão phu nhân bật cười vì tức giận:

- Xem ra trong mắt ngươi, chúng sinh đều giống nhau. Một khi đã như vậy, tại sao ngươi không chia đều tài sản của phủ Anh quốc công cho ba huynh đệ khác? Chiếu theo pháp luật, người thừa kế phải là trưởng tử đại phòng. Tước vị Anh quốc công cũng nên chuyển cho Tống Mậu Xuân ha?

Tống Nghi Xuân lẩm bẩm gì đó.

Trưởng công chúa Ninh Đức có thân phận đặc biệt, trước giờ không tham gia những việc nhà thế này. Nhưng khi nghe được tin Tống Nghi Xuân buộc Tống Mặc bỏ vợ, bà vô cùng tức giận, suy xét mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.

Lúc này thấy Tống Nghi Xuân còn ngoan cố không chịu hiểu, bà liếc Đậu Khải Tuấn đang khoanh tay đứng bên cạnh, nhịn không được nói với Tống Nghi Xuân:

- Ngươi theo ta!

Tống Nghi Xuân ngạc nhiên.

Trưởng công chúa Ninh Đức vào buồng phía sau.

Tống Nghi Xuân đành phải đi theo.

Trong buồng không có người ngoài, Ninh Đức trưởng công chúa lập tức nói lời trong tâm:

- Gia hòa vạn sự hưng. Ngươi ngẫm lại đi. Lúc Tưởng thị còn sống, mọi việc đều hết mức thuận lợi. Ngươi là chủ gia đình, lại không hiểu việc đồng áng vất vả, nếu không có tiền thì chỉ cần xin Tưởng thị. Hai con trai đều được nuôi dạy nên người. Thiên Tứ không phải bàn, Thiên Ân cũng ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát nhanh nhẹn. Nhưng ngươi xem ngươi hiện tại đi. Nhà không ra nhà, phủ không giống phủ. Nói cho cùng là bởi vì nội viện không có người quản lý chính thức, từ trên xuống dưới đều không vào nề nếp. Ngươi không thừa dịp con dâu mới vào cửa, giao quyền quản gia cho nàng, ngược lại còn bảo thủ giống mấy phụ nhân tầm thường so đo với con dâu. Đây là bộ dạng nên có của quốc công gia sao?

- Ta nghe nói Trường Hưng hầu quyết tâm nhắm đến ấn đô đốc của phủ Đô đốc Ngũ Quân.

- Đông Bình bá luôn nhận được thánh quyền, lần này kiêm cả chức Đô chỉ huy sứ Binh Mã ti Ngũ thành. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không động vào hắn.

- Quảng Ân bá là người thông minh, biết mềm mỏng, luôn khiến hoàng thượng vui vẻ. Hắn buôn lậu trên biển, Cẩm Y Vệ nhìn rõ nhưng hoàng thượng vẫn mắt nhắm mắt mở bao che. Ngươi tự hỏi bản thân có khả năng khom lưng uốn gối như hắn không?

- An Lục hầu dựa lưng thái hậu nương nương mấy năm nay, lại cưới được cháu gái thái hậu yêu thích nhất làm dâu trưởng. Ngay cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt, hắn cũng giữ vững được cái ghế trong phủ đô đốc.

- Hưng quốc công trầm ổn, cương nghị quyết đoán, không tham dự thị phi triều đình. Năm đó Nguyên Mông xâm chiếm, nếu không có hắn ngăn cơn sóng dữ, làm sao Tây Bắc được thái bình suốt mười mấy năm qua. Bàn về người được hoàng thượng tin tưởng nhất, đó chính là Hưng quốc công. Hoàng thượng đổi ai cũng sẽ không đổi hắn.

- Còn ngươi, ngoại trừ dư ấm tổ tiên thì có gì để nói trước mặt hoàng thượng?

- Giờ hoàng thượng sủng ái Thiên Tứ, đúng là lúc để Tống gia quật khởi. Ngươi không giúp thì thôi, lại còn kéo chân nó. Khắp kinh thành này, có công khanh thế gia nào không chê cười sau lưng ngươi không? Bây giờ vẫn còn ở đó làm loạn, không lẽ ngươi muốn giao ấn đô đốc vào tay người khác mới vừa lòng?

Tống Nghi Xuân biến sắc.

Trưởng công chúa Ninh Đức biết hắn từ nhỏ đã không chịu cúi đầu, lại nghĩ đến con trai mình cũng ngang ngạnh không kém, bây giờ cả hai đều lên chức ông mà vai không thể gánh, tay không thể buông. Bà mềm lòng, nhẹ giọng khuyên bảo:

- Ngươi nghe ta đi, giao quyền quán xuyến gia đình cho Đậu thị, nhàn nhã làm lão thái gia, dồn tinh lực chăm lo miếu đường. Ngươi cứ lông bông thế này, kiểu gì cũng bị Trường Hưng hầu thừa nước đục thả câu!

- Huống chi Đậu thị đã có thai, bây giờ bỏ vợ, biết làm thế sao với đứa trẻ?

- Nếu Đậu thị sinh con trai, là đích hay là thứ?

- Đích thứ chẳng phân biệt, phủ Anh quốc công còn có thể yên ổn không?

Sau đó lại sợ Tống Nghi Xuân không lọt tai, bà nghiêm giọng kích:

- Ta cũng biết Lục gia hiện tại không giống trước, chúng ta không là gì trong mắt của ngươi, nói chưa chắc ngươi đã chịu nghe. Coi như chúng ta thích xen vào việc của người khác. Hôm nay, ta và Nhị cữu mẫu của ngươi cùng nhau đến, cũng coi như đã hết lòng. Quyết định thế nào vẫn là do ngươi, cuộc sống là của ngươi, không ai có thể sống thay được.

Vừa nói vừa thất vọng đi ra ngoài.

Tống Nghi Xuân nhìn bóng lưng kia, trong lòng nghẹn muốn chết. Nhưng ông biết trưởng công chúa Ninh Đức đi rồi, có lẽ từ đây hai nhà sẽ cắt đứt quan hệ. Nghĩ đến mình không có huynh đệ tỷ muội, khi phủ Định quốc công vẫn còn, xảy ra chuyện gì, hai vị biểu huynh của Lục gia giúp đỡ, trưởng công chúa Ninh Đức xuất thân hoàng tộc nhưng coi ông như con cháu trong nhà... Ông nhịn không được hô lên:

- Trưởng công chúa! Từ lúc Đại cữu của Tống Mặc xảy ra chuyện, nó dần xa cách con, con như vậy cũng là bất đắc dĩ! Theo người, con phải làm thế nào bây giờ?

Trưởng công chúa Ninh Đức nghĩ giây lát rồi quay người lại.

Tống Nghi Xuân thành tâm thành ý chắp tay cúi người.

Trưởng công chúa Ninh Đức nói:

- Được rồi! Ngươi tạ lỗi với Đậu cữu gia trước đi, sau đó giao quyền quản lí phủ Anh quốc công cho Đậu thị, từ nay không cần lo quản việc nội trạch nữa, chú tâm đến miếu đường, nghĩ cách giữ vững thánh quyền.

Giao quyền quản lí nội trạch cho Đậu thị... Liệu nàng ta có ở giữa chơi xấu, tìm cách cô lập ông không?

Tống Nghi Xuân hơi chần chừ.

Trưởng công chúa Ninh Đức hơi giận:

- Ngươi là phụ thân của Thiên Tứ, Thiên Tứ giết ngươi được à? Ngươi sợ cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com