- Ta thấy nên thỉnh phong trưởng tôn thôi. Cứ tiếp tục ầm ĩ chỉ khiến tôn ti không rõ, huynh đệ kết thù, càng hỗn loạn hơn. Dù chưa thỉnh phong trưởng tôn nhưng chỉ cần Cố Ngọc còn tồn tại một ngày, đằng kia sẽ không buông tha. Cũng may Cố Ngọc đã mười bảy, nếu nó không thể giữ được những thứ thuộc về mình thì vứt đi cũng không tiếc!
Thỉnh phong trưởng tôn sẽ định ra người thừa kế tước vị sau này.
Lợi là xác định địa vị, hại là thành mục tiêu công kích của mọi người.
Đặc biệt là kế mẫu của Cố Ngọc, thủ đoạn với Cố Ngọc chắc chắn sẽ độc ác hơn.
Phu nhân Vân Dương bá hiền lành nhu mì, sau này được gả cho Vân Dương bá, vì Vân Dương bá mãi nhớ thương thê tử kết tóc Tống thị nên phu nhân Vân Dương bá luôn nghe theo Vân Dương bá. Chỉ cần Vân Dương bá nói được, bà sẽ không phản đối. Tuy biết con dâu không tốt với trưởng tôn nhưng Vân Dương Bá chưa ý kiến, bà chỉ có thể lén lút cho Cố Ngọc tiền, ngoài ra không nói gì. Thành ra Cố Ngọc chẳng bao giờ thiếu tiền, cơ mà quan hệ với người nhà rất tệ.
Phu nhân này của ông mềm như bông. Tính như vậy thì sống sao được? Nếu bà ấy đủ năng lực thì đã quản nghiêm phủ Vân Dương bá rồi, cũng không cần nhẫn nhịn nhìn con dâu làm loạn!
Nghĩ vậy, ông lại nhớ tới Tống thị.
Nếu nàng ấy còn sống... Có lẽ cuộc sống của ông sẽ không thành như này ?
Lại nói tiếp, nàng ấy đã đi được bốn mươi năm, mình cũng đã hơn sáu mươi tuổi, tới lúc lo hậu sự rồi.
Ông muốn sau này được hợp táng cùng Tống thị, nhưng con cái đều do vợ kế sinh, dù ông lập di chúc, mấy đứa con trai cũng sẽ không đồng ý. Khi đã nhắm mắt xuôi tay, chẳng phải sẽ mặc cho người còn sống quyết định sao? Thậm chí có thể ầm ĩ đến ngự tiền nữa.
Có lẽ phải mời Tống gia giúp!
Tống Nghi Xuân thì không được... Chỉ có Tống Mặc... Còn hôn sự của Cố Ngọc nữa, phải tìm được cháu dâu thật lợi hại thì mới có thể áp chế được con dâu...
Vân Dương bá nằm trên giường nhìn mặt trời từ từ lên cao thì mới lười biếng dậy, bảo người hầu cầm thiếp của mình đi gặp Tống Mặc:
- Bảo hắn tới phủ, ta có lời muốn nói với hắn.
Người hầu vâng dạ rồi đi, nhưng mới nửa tuần trà đã thấy trở về, hơn nữa phía sau còn có Tống Mặc.
Tống Mặc không có ấn tượng tốt về Vân Dương bá. Một là ông không có thành tựu gì. Hai là ông không có cách giải quyết trong chuyện của Cố Ngọc. Hắn tới chơi chỉ vì nhớ đến tình nghĩa hương hỏa lúc trước.
- Nghe nói Cố Ngọc đã trở lại nên cháu qua thăm. - Tống Mặc khách sáo trò chuyện đôi câu cùng Vân Dương bá.
Ngày thường, Vân Dương bá chỉ gật đầu cho hắn đi, nhưng lần này lại nói thêm:
- Vậy cháu đi gặp Cố Ngọc đi, sau đó qua thư phòng của ta.
Bản năng mách bảo Vân Dương bá tìm hắn không có chuyện gì tốt đẹp, Tống Mặc gật đầu rồi đến chỗ Cố Ngọc.
Cố Ngọc đang nằm dang tay dang chân trên sập cạnh cửa sổ. Mấy người hầu nơm nớp lo sợ quỳ gối dưới đất, liếc trộm nhau, không dám mở miệng.
Đêm qua náo loạn vô cùng! Bây giờ nhớ lại, bọn họ vẫn còn hoảng.
Một a hoàn cách mành hô: "Thế tử Anh quốc công đến". Giọng của a hoàn kia vốn dụt dè sợ sệt nhưng truyền đến lại như tiếng sấm trời, mấy người hầu suýt nữa nhảy dựng lên. Cố Ngọc cũng bật dậy.
- Đệ còn nằm ăn vạ không chịu dậy!
Tống Mặc vén mành bước vào.
Cố Ngọc xị mặt, lại nằm xuống.
- Cái tính gì thế này?
Tống Mặc không để ý tới hắn, sai người hầu đang quỳ dưới đất:
- Đi múc nước cho thiếu gia rửa mặt.
Cố Ngọc gân cổ kêu như đứa trẻ:
- Đêm qua đệ vẫn chưa ngủ!
- Biết! - Tống Mặc bình thản đáp. - Huynh nghe nói đệ thắng trận. Sao? Kích động ngủ không được hả?
Hôm qua thắng chi bất võ*.
胜之不武 Thắng chi bất võ là một thành ngữ Trung Quốc, ý là thắng được đối phương, nhưng không phải bằng dũng khí, trí tuệ mà là chờ nhân tố, nghĩa rộng là vì dùng thủ đoạn không quang minh, nguồn gốc từ 《 Tả Truyện · Chúc Chi Võ khuyên lui quân Tần 》
Thậm chí, hắn phải lôi mẫu thân đã mất ra, phụ thân mới trừng mắt cảnh cáo kế mẫu.
Mặt Cố Ngọc nóng ran.
Tống Mặc thở dài, dịu giọng hỏi:
- Về rồi sao không đi gặp huynh?
- Trong nhà xảy ra chuyện, đệ không có tâm trạng.
Cố Ngọc lẩm bẩm, trong lòng lại hối hận. Biết Thiên Tứ huynh còn thương hắn như vậy, hắn đã đi gặp sớm hơn.
Tống Mặc không lên tiếng.
Cố Ngọc ngoan ngoãn rửa mặt.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tống Mặc, ân cần nói:
- Huynh dùng bữa sáng chưa? Phủ mới đổi đầu bếp, làm mỳ rất ngon. Đệ bảo phòng bếp làm mỳ cho huynh ăn nhé?
- Huynh ăn rồi. Đệ muốn ăn gì thì bảo phòng bếp làm cho mình đi!
Cố Ngọc chưa bao giờ coi Tống Mặc là người ngoài. Hắn lập tức cao giọng sai người hầu bảo phòng bếp làm bữa sáng.
Tống Mặc nói:
- Đệ cứ như vậy thì không phải cách. Chẳng phải hậu hoa viên của nhà đệ có nơi gọi là Đinh Hương hiên sao? Chi bằng xây thêm phòng ở phía đông của Đinh Hương hiên, mở cửa ngách phía Tây rồi dọn tới đó ở, cũng tránh phải ra vào nhà chính mỗi ngày. Đệ không thoải mái mà kế mẫu của đệ cũng đỡ chướng mắt.
Cố Ngọc nghe vậy thì rơm rớm nước mắt.
Người này người kia đều nói tốt với hắn nhưng thật sự tốt với hắn chỉ có Thiên Tứ huynh.
Chuyện gì cũng lo nghĩ cho hắn.
Hắn quyết định phải rộng lượng hơn.
Không phải là một đứa trẻ sao? Dù gì là cốt nhục của Thiên Tứ huynh.
Đậu thị khai chi tán diệp cho Thiên Tứ huynh, hắn không thể kéo chân Thiên Tứ huynh được, phải lập tức cho Đậu cây nhân sâm hai trăm năm tuổi mà Liêu Vượng tặng hắn. Mọi người đều nói chuyện sinh đẻ chính là đặt một chân vào quỷ môn quan. Thiên Tứ huynh rất thích Đậu thị, nói không chừng cây nhân sâm kia có thể cứu Đậu thị một mạng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cũng bừng bừng lên, hắn khinh thường nói:
- Đệ không dọn! Chẳng lẽ đệ sợ bà ta?
Tống Mặc khuyên:
- Không phải là sợ hay không sợ! Đệ còn trẻ, cần gì phải chấp nhặt với họ. Sang năm mới, đệ vào cung nhờ hoàng hậu nương nương kiếm cho một công việc, sau đó lại kiếm một hôn sự tốt, sống cuộc sống hòa thuận mỹ mãn, khiến kế mẫu của đệ tức đỏ mắt. Thế chẳng phải tốt hơn ngày ngày ầm ĩ với bà ta sao?
Cố Ngọc kể lại chuyện kế mẫu thêm hai a hoàn mắt hạnh má đào vào phòng mình
Tống Mặc khích tướng:
- Trâu không cúi đầu, chẳng lẽ đệ không thể ép nó uống nước? Hay là ngươi không tin vào bản thân?
Cố Ngọc thông suốt, cười đáp:
- Được! Lát nữa, đệ sẽ xin ông nội, bảo ông nội đồng ý cho đệ dọn đến Đinh Hương hiên.
Tống Mặc gật đầu:
- Đây mới đúng chứ, cần gì phải chấp nhặt với nữ nhân!
Cố Ngọc liên tục gật đầu, ăn hai bát mì lớn, sau đó mang tất cả những đồ mình lấy được ở Liêu Đông ra.
- Huynh xem này. Lông tơ giống như kim châm, chính là chồn đen thuần chủng, có thể làm áo khoác. - Hắn dâng bảo vật. - Còn có cái này! Lông hồ ly màu đỏ, rất hiếm đó!
Tống Mặc lại nhìn một bộ lông chồn trắng ngần.
Cố Ngọc nhanh trí, cười nói:
- Đó là để làm áo khoác cho cháu trai của đệ.
Lại cầm mấy tấm da lên:
- Cái này cho tẩu tẩu.
Kia là da của dê con mới sinh, làm áo mặc trong sẽ rất ấm.
Tống Mặc không khách sáo:
- Huynh thay tẩu tẩu và cháu trai cảm ơn đệ.
Cố Ngọc đắc ý cười, cầm một tấm da hổ:
- Đặt nguyên bộ da hổ này ở thư phòng của huynh, nhìn vô cùng khí thế...
Mấy thứ này có tiền chưa chắc đã mua được.
Mà Liêu Vương mấy năm nay về kinh ra tay rất rộng lượng. Mọi người đều gọi trêu hắn là "Liêu Đông vương".
Không có hắn đồng ý, Cố Ngọc nào kiếm được nhiều đồ tốt như vậy.
Tống Mặc mỉm cười nói:
- Đệ dọn kho của Liêu vương à?
Cố Ngọc cười ranh mãnh:
- Đệ đã bảo là không gạt được huynh mà. Nhưng Liêu vương lại nói chắc chắn có thể lừa được!
Tống Mặc vỗ đầu Cố Ngọc:
- Đệ giỏi lắm!
Cố Ngọc khoái trí cười ha hả:
- Dù sao hắn có rất nhiều thứ tốt, không cần tiếc cho hắn.
Tống Mặc không tỏ ý kiến, bảo Cố Ngọc đưa bộ da hổ kia cho hoàng thượng, đầu xuân cũng có thể xin hoàng thượng kiếm việc, còn những thứ khác đều bảo người hầu cầm lấy.
Khi hắn trở lại phủ Anh quốc công, vừa kịp lúc Tố Tâm xuất giá.
Nhận lễ của Tố Tâm, thưởng cho tân nương tiền áp rương, kiệu hoa cũng đã tới cửa.
Nếu Đậu Chiêu và Tống Mặc cứ ở đây, mọi người khó mà tự nhiên được. Đậu Chiêu đành cùng Tống Mặc trở về phòng.
Tống Mặc cho Đậu Chiêu xem những thứ Cố Ngọc tặng.
Đậu Chiêu cũng rất thích bộ lông chồn trắng tinh kia. Nhưng nghe nói mấy thứ này lấy từ kho của Liêu vương, nàng lập tức e ngại, quyết định cất những thứ này đi, về sau tính tiếp.
Tống Mặc kể chuyện phủ Vân Dương bá:
- ... Ông ấy muốn trăm năm sau hợp táng cùng bà cô nhà chúng ta nhưng sợ con cái không đồng ý, do đó đã đưa cho ta một bản di chúc, nhờ ta lo liệu giúp.
Đậu Chiêu kinh ngạc:
- Chúng ta không tiện can dự vào những chuyện như này đâu!
Đương nhiên Tống Mặc đã có chủ ý. Hắn nói:
- Ta cũng bảo với ông ấy như vậy, khuyên ông ấy giao chuyện này cho Cố Ngọc. Nếu ông ấy có thể hợp táng cùng bà cô nhà chúng ta, Cố Ngọc có thể thuyết phục thế tử Vân Dương bá hợp táng cùng mẹ đẻ của hắn.
- Nhà nào cũng có cái khó riêng! - Đậu Chiêu cảm thán.
Tống Mặc lại nói:
- Vừa hay để Cố Ngọc luyện tập, chưa tề gia mà đã đòi bình thiên hạ! Trong triều đình còn phức tạp hơn thế này nhiều.
Đậu Chiêu hỏi tới Khương Nghi:
- Biết y đắc tội với ai chưa?
- Tạm thời chưa có động tĩnh gì. Đợi hai ngày nữa xem thế nào.
Đậu Chiêu cảm thấy tiếng dữ của Tống Mặc dọa sợ người khác.
Năm người giữ ấn đô đốc phủ Đô đốc Ngũ quân, bao gồm cả Tống Nghi Xuân thì hắn đã đụng chết hai cái, nắm giữ một cái, còn một cái khác nước sông không phạm nước giếng, vậy mà hắn vẫn vui vẻ sống tốt. Ngay cả Đàm gia trang không quản thị phi giang hồ cũng không muốn bị hắn ghi thủ. Có lẽ bây giờ ai ở trước mặt hắn cũng phải cẩn thận dè chừng!