Người phương Bắc 23 tháng chạp hết năm cũ, còn người phương Nam là 24 tháng chạp.
Sau ngày Tố Tâm xuất giá, phủ Anh quốc ông tiễn Táo quân, quét trần dán bùa, nơi nơi một cảnh náo nhiệt vui mừng.
Đậu Chiêu và Tống Mặc thay xiêm y mới, đến sảnh chính của thượng viên -- Gia yến mỗi năm của Tống gia đều tổ chức ở đó.
Hai nhà Tống Mậu Xuân và Tống Đồng Xuân đã tới trước, đang tụm lại nói cười.
Thấy phu thê Tống Mặc vào, tiếng cười vui vẻ ban đầu đột nhiên im bặt, rồi lập tức lại vang lên, nhưng mà không phải nhà Tống Mậu Xuân và nhà Tống Đồng Xuân nói chuyện với nhau, mà là đồng loạt vọt tới trước mặt Đậu Chiêu và Tống Mặc.
Tống Mậu Xuân cười nói:
- Thiên Tứ lợi hại thật đó! Mới một năm đã thăng chức đồng tri Kim Ngô vệ, còn quản lý Binh Mã ti Ngũ thành. Nhị huynh của con đang ở nhà nhàn rỗi. Nếu có việc gì tốt, con đừng quên Nhị huynh của con nha!
Tống Mặc lạnh nhạt nói:
- Con sẽ lưu tâm.
Mặt Tống Đạc đỏ bừng.
Đại phu nhân nhún gối chào Đậu Chiêu, liên thanh chúc mừng.
- Thời gian lâm bồn vào mùa hè năm sau đúng không? Nếu muốn tìm vú nuôi hoặc bà đỡ, con cứ nhờ ta. Năm đó mẹ chồng con sinh Thiên Tứ, ta giúp tìm bà đỡ đấy.
Đậu Chiêu cười nói cảm tạ.
Tứ phu nhân kéo Đậu Chiêu đến bên cạnh nói chuyện:
- Ta nghe nói họ Đậu nhà con học rất giỏi, có nhiều tiến sĩ cử nhân. Thược Nhi nhà chúng ta sắp học lớp vỡ lòng, con giúp ta tìm một thầy dạy tốt nhé!
Nhớ trước đây, Tống Nghi Xuân muốn mở từ đường, đuổi Tống Mặc nhưng không ai trong các người nói giúp hắn, hiện tại cũng đừng mơ nàng quản mấy thứ rác rưởi vớ vẫn này.
Đậu Chiêu tươi cười đáp:
- Người giỏi chưa chắc sẽ dạy ra học trò giỏi. Một số người không đọc sách lại rất am hiểu thuyết giáo. Khó mà bình phẩm thầy dạy tốt hay không tốt. Cháu không thể tùy tiện đề cử cho người được."
Tứ phu nhân rất bất ngờ.
Đại phu nhân nhận ủy thác của Tống Nghi Xuân khi Tống Nghi Xuân không ở nhà, thế mà chưa được một ngày đã bị ép giao ra lệnh bài của phủ Anh quốc công, phải uất ức dắt con dâu Đàm thị trở về nhà. Đại phu nhân đã tốn nhiều công sức che dấu nhưng chuyện vẫn lộ ra ngoài. Tứ phu nhân ở nhà suy nghĩ. Vì ôm đùi Tống Nghi Xuân nên mấy năm gần đây, đại phòng mới được xuôi gió thuận nước, tích góp kha khá tiền của. Còn hiện tại, giữa Anh quốc công và Tống Mặc có rạn nứt, nếu nhà mình có thể ôm đùi Tống Mặc, qua mấy năm nữa, kiểu gì cũng được giống đại phòng. Do vậy, bà mới ngỏ ý muốn nhờ Đậu Chiêu tìm thầy dạy cho con trai, dẫu thầy dạy ở kinh thành nhiều vô kể. Nàng nói thế chỉ là muốn khen ngợi Đậu Chiêu xuất thân dòng dõi thư hương thôi, ai biết lại chạm phải một cây đinh mềm, Đậu Chiêu không có phản ứng gì.
*软钉子: cây đinh mềm, móng tay mềm, một phép ẩn dụ thể hiện sự uyển chuyển từ chối hoặc phê bình.
Bà cắn cắn môi.
Phải nghĩ cách khác thôi!
Mới nghĩ đến đây thì thấy cả nhà Tống Phùng Xuân tới.
Nhưng mà phu thê Tống Phùng Xuân còn chưa chào hỏi mọi người, Tống Cẩm đã thoát khỏi tay vú nuôi, chạy nhanh tới trước mặt Tống Mặc, kéo ống tay áo của hắn, tủi thân nói:
- Tam đường huynh! Năm nay huynh vẫn chưa tặng muội thứ gì.
Trong Tống gia, đồng lứa với Tống Mặc chỉ có Tống Cẩm là con gái. Tống Mặc rất khoan dung với nàng. Tuy không thích thái độ của Tứ thúc khi phụ thân muốn đuổi mình khỏi nhà nhưng hắn không thể giận chó đánh mèo, mỗi dịp năm mới đều tặng Tống Cẩm hai bộ trang sức, để nàng tích góp làm hồi môn. Cơ mà từ lúc Tống Cẩm chạy tới tân phòng khiến Đậu Chiêu khó xử, mặc dù biết Tống Cẩm bị lợi dụng, nhưng sau đó Tống Cẩm lại không đến xin lỗi Đậu Chiêu nên hắn không ưa Tống Cẩm, tết năm nay, không tặng gì hết.
Vừa bước vào đã vòi vĩnh mình, còn làm ngơ trưởng bối, huynh tẩu, bộ dạng không có nề nếp này càng khiến hắn không vui.
- Sao chưa chào các trưởng bối?
- Muội quên! - Tố Cẩm lè lưỡi, hồn nhiên đáp.
Tống Mặc sầm mặt. Trong phòng giống như bị gió rét thổi qua, lạnh đến run người.
Tam phu nhân vội cười ha ha:
- Cẩm Nhi! Không được nói chuyện với Tam đường huynh như thế, còn không mau chào Tam đường huynh và Tam đường tẩu.
Tống Cẩm bĩu môi, miễn cưỡng hành lễ với Tống Mặc và Đậu Chiêu.
Tống Mặc gật đầu, đỡ Đậu Chiêu:
- Có lẽ một lúc nữa phụ thân mới đến, nàng ngồi trước đi, đừng đứng mãi như vậy.
Đậu Chiêu không để ý đến Tống Cẩm.
Tống Cẩm đã mười hai tuổi, không phải con nít hai, ba tuổi.
Tam phu nhân nhạy bén liếc Tống Mặc, thấy Tống Mặc chẳng buồn nhìn Tống Cẩm, vội tiến lên ôm con gái, nhẹ giọng an ủi:
- Không khóc! Không khóc! Hôm nay hết năm cũ, Tam đường huynh có việc, không phải không quan tâm con.
Tống Cẩm thấy mẫu thân không tức giận, lá gan càng lớn, bất mãn nói:
- Tam đường huynh chỉ ở bên Tam đường tẩu...
Tứ phu nhân phì cười:
- Tam đường huynh không ở bên Tam đường tẩu thì ở bên ai?
Tống cẩm nghe vậy thì sưng mặt, trừng mắt với Tứ phu nhân.
Tam phu nhân cũng giận.
Đại phu nhân vội giảng hòa:
- Thôi! Thôi! Khó lắm mới có dịp tụ họp, mọi người mau ngồi xuống nói chuyện đi!
Tam phu nhân và Tứ phu nhân lườm nguýt nhau, sau đó dẫn theo con của mình về chỗ ngồi.
Đàm thị yên lặng rót trà cho mẹ chồng, lại nhịn không được liếc Đậu Chiêu
Mình xuất giá đã bốn năm mà vẫn không có động tĩnh gì. Nàng xuất giá chưa đến hai tháng đã có thai...
Số nàng ta tốt thật! Khiến người khác thực ghen tị!
Không biết nàng ta có bí phương gì không?
Đang suy nghĩ miên man, Tống Nghi Xuân dẫn theo Tống Hàn vào.
Mọi người đứng dậy hành lễ với Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân mặt mày hớn hở nhận lễ, thân thiết trò chuyện cùng Tống Khâm và các cháu trai cháu gái, từ ái xoa đầu Tống Cẩm, còn ôm Tống Thược sáu tuổi, nhưng từ đầu tới cuối không nhìn Tống Mặc và Đậu Chiêu, cố tình bài xích hai người.
Đậu Chiêu nhéo tay Tống Mặc.
Tống Mặc cười cười, thần sắc vẫn thản nhiên.
Đậu Chiêu nói nhỏ:
- Hay là lát nữa chúng ta về đầu tiên?
- Không cần! - Tống Mặc thì thầm đáp lại Đậu Chiêu. - Ta không thoải mái, nhưng ông ấy thấy ta cũng sẽ không ngứa mắt!
Đậu Chiêu nhịn không được khẽ cười.
Cười đến mức Tống Hàn ở phía sau Tống Nghi Xuân thấy đau lòng.
Dù phụ thân làm gì cũng không thể ảnh hưởng đến ca ca?
Hắn bước lên, gọi:
- Ca ca và tẩu tẩu đang nói gì vui vậy? Nói ra cho đệ cùng vui với!
Giọng Tống Hàn vang dội khắp sảnh, khiến nụ cười trên mặt Tống Nghi Xuân cứng đờ. Ông cụt hứng, hậm hực cùng đám người Tống Mậu Xuân bàn luận động thái trong triều, nói mấy chuyện trong kinh. Qua một lúc, mọi người chia ra nam một bàn, nữ một bàn, bắt đầu ăn cơm đoàn viên.
Ăn cơm xong thì sắc trời còn sớm, Tam phu nhân gợi ý chơi mạt chược:
- Ta, Đại tẩu, vợ của Tứ đệ, vợ của Thiên Tứ là vừa đủ bốn người.
Nếu muốn khai chiến với người của Tống gia, nhún nhường chỉ khiến đối thủ dẫm lên đầu mình thôi.
Đậu Chiêu cười đáp:
- Bỏ qua cháu đi! Giờ cháu không tiện ngồi lâu. Hơn nữa mọi người chơi nhỏ, không bõ. Thôi cháu nhường Đại tẩu, bá mẫu và hai vị thẩm thẩm chơi.
Mặt Tam phu nhân cứng đơ.
Đậu Chiêu coi như không thấy, sai a hoàn Nhược Đồng:
- Gọt lê cho ta! Thời tiết khó chịu này đốt than thì đau họng, mà không đốt than thì quá lạnh. Nếu năm nào cũng ăn cơm đoàn viên ở sảnh chính thì sao trong sảnh chính không đốt địa long nhỉ?
Giọng điệu vô cùng khinh thường.
Trong phòng im bặt.
Tống Cẩm vốn đã ôm một bụng tức giận, nhưng nàng không dám đổ lỗi cho Tống Mặc, chỉ đành ghi thù lên người Đậu Chiêu, cho rằng Tam đường huynh không quan tâm mình là tại Tam đường tẩu, nếu Tam đường tẩu là người đức hạnh thì phải nhắc Tam đường huynh chứ. Huống chi mọi người đều nói Tam đường tẩu là gái lỡ, không gả được nên mới gả cho Tam đường huynh. Chắc chắn Tam đường tẩu đã dùng thủ đoạn gì đó với Tam đường huynh. Nàng rất xem thường Tam đường tẩu, mà hiện tại mẫu thân lại bị người ta nhục mạ thì sao nàng có thể nhịn được?
Tống Cẩm khiêu khích Đậu Chiêu:
- Chúng ta đều biết Tam đường tẩu giàu sụ. Hay là Tam đường tẩu bỏ tiền mua địa long đi?
Đậu Chiêu cười khẩy.
Tống Cẩm nhảy dựng lên, tức giận chất vấn:
- Tam đường tẩu có ý gì?
Đậu Chiêu phớt lờ, nhàn nhã uống trà.
Nhược Đồng đứng phía sau lại nói:
- Đại tiểu thư nói lạ ghê! Trưởng bối còn chưa mở miệng, Đại tiểu thư đã sai bảo chị dâu của mình rồi. Hay là Đại tiểu thư cho rằng mình có đủ khả năng quán xuyến phủ Anh quốc công?
- Tiện tì! - Tống Cẩm vung tay đánh Nhược Đồng. - Đây là chỗ ngươi có thể nói hả?
Ngược Đồng hoảng sợ, không ngờ Tống Cẩm sẽ động tay động chân. Nàng lui về phía sau, tránh khỏi tầm tay của Tống Cẩm, miệng không yếu thế:
- Đúng là không có chỗ cho tôi nói chuyện trước mặt các chủ nhân. Nhưng tôi chỉ nói với người có thân phận không khác tôi thôi.
Tố Lan bước nhanh tới, bắt lấy tay Tống Cẩm.
Tống Cẩm nhân cơ hội ngồi bệt xuống đất, khóc lớn:
- Nhị bá phụ ơi! Tam đường huynh ơi! Nô tì của Tam đường tẩu ức hiếp con! Mau gọi người tới bán hết bọn nó đi!
Tam phu nhân tức đến run người, đi tới đỡ con gái:
- Ngoan không khóc! Xem mẫu thân dạy dỗ hai tiện tì này giúp con.
Vú hầu của Tam phu nhân định đánh Tố Lan, ai ngờ lại bị Tố Lan đá ngã, dọa đám người Đại phu nhân sợ hãi la hét, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Gân xanh trên trán Tống Nghi Xuân nổi rầm rầm. Ông hét lớn một tiếng:
- Dừng tay hết cho ta!
Ánh mắt như mũi tên bắn về phía Đậu Chiêu:
- Có con dâu như ngươi à? Không tôn kính trưởng bối, còn làm nhục tiểu cô, ngươi cút đi cho ta!
Tống Mặc trầm mặt bước tới, định nói gì đó nhưng lại thấy Đậu Chiêu đưa mắt ra hiệu: "Đừng làm gì!"
Hắn nắm chặt tay, đứng nguyên tại chỗ.
Đậu Chiêu nhẹ nhàng thở ra.
Đương nhiên nàng biết. Nếu nàng gặp phiền toái, hắn sẽ giúp nàng. Nhưng chuyện này phải để nàng tự làm. Tống Mặc giúp nàng, dù lấy được quyền quản lý phủ Anh quốc công thì người khác cũng không tâm phục khẩu phục, nàng còn phải tốn công chỉnh đốn nội viện nữa. Tốt nhất là đấu một trận quang minh chính đại với Tống Nghi Xuân, cũng để mọi người biết sự lợi hại của nàng, từ đó không dám chống đối.