Cửu Trọng Tử

Chương 349: Rối ren



- Vậy ngươi cứ nhận đi! Về phần Cố công tử tặng gì, hai ngày này chúng ta bận rộn gả Tố Tâm, sau khi gả Tố Tâm xong lại sắp hết năm cũ, chờ sang năm rồi nói sau!

Nhược Chu vâng dạ rồi lui xuống.

Triệu Chương Như lập tức hỏi: 

- Em chồng muội định làm gì vậy? Muốn biết Cố công tử tặng lễ gì, tại sao không tự hỏi?

- Thiếu niên tuổi không lớn cũng không nhỏ, trong lòng nhiều lúc rối ren vòng vo! Mấy năm nữa sẽ ổn thôi.

Cữu mẫu nhắc nhở Triệu Chương Như: 

- Nhìn nhiều nói ít.

Triệu Chương Như bất mãn lẩm bẩm.

Đậu Chiêu buồn cười, gắp miếng thịt cho nàng: 

- Vị rất ngon! Tỷ nếm thử đi.

Triệu Chương Như cười cười. Mọi người không nói chuyện nữa, im lặng dùng bữa tối.

Cữu mẫu bàn với Đậu Chiêu: 

- Qua năm, cữu cữu của con phải về kinh. Tính ông ấy ương ngạnh, không giống nữ nhân chúng ta đến nơi nào cũng có thể sống yên ổn. Ta định hết năm sẽ thuê một chỗ gần bộ Lại. Sau khi biểu tỷ của con thành thân, chúng ta lập tức đi theo ông ấy.

Cữu cữu không thích phụ thân, nhiều năm rồi vẫn chưa chịu nhìn mặt phụ thân. Cữu cữu vào kinh, chắc chắn sẽ không ở ngõ Tĩnh An tự, mà nhà chồng của nàng vẫn còn trưởng bối, cũng không thể ở lại phủ Anh quốc công. Tống Mặc đã nghĩ tới tình huống này.

Đậu Chiêu cười nói: 

- Thế tử gia có tòa nhà ba dãy ở ngõ Ngọc Kiều, lo cữu cữu vào kinh nên đã ngừng cho thuê từ sau đông chí. Khi nào cữu cữu tới, chúng ta có thể uống rượu mừng của biểu tỷ rồi!

Triệu Chương Như thẹn thùng.

Cữu mẫu vui mừng khôn xiết, không ngừng khen ngợi Tống Mặc, cũng hết lời dặn dò nàng: 

- Thế tử gia thật chu đáo, đáng quý hơn chính là tấm lòng với con. Con phải biết giữ lấy phúc đó.

Trải qua hai kiếp mới gặp được Tống Mặc, đương nhiên nàng phải quý trọng.

Đậu Chiêu mỉm cười gật đầu.

Cữu mẫu hỏi việc chuẩn bị tết: 

- Thai đã ổn định, ta không thể ở đây mãi được. Sau khi Tố Tâm xuất giá, ta và biểu tỷ của con sẽ về ngõ Tĩnh An Tự trước, qua tết âm lịch dọn sang ngõ Ngọc Kiều.

Đậu Chiêu quyết định lợi dụng cơ hội cuối năm để đoạt lấy quyền quản lý phủ Anh quốc công. Cữu mẫu và biểu tỷ ăn tết bên ngõ Tĩnh An tự cũng tốt. Thứ nhất bên đó không có nữ quyến, mà hiền tế của Đậu gia đều ở ngõ Hòe Thụ, tiệc tùng ít hơn, cữu mẫu và biểu tỷ sẽ được an nhàn. Thứ hai, nàng không muốn cữu mẫu và biểu tỷ dính vào những chuyện rắc rối trong phủ Anh quốc công, tránh cho Tống Nghi Xuân giận cá chém thớt, ghi hận lên hai người.

Nàng cười đáp: 

- Cữu mẫu ăn tết ở ngõ Tĩnh An tự cũng tốt. Bên kia nhiều người, sẽ náo nhiệt hơn. Cữu mẫu có thể giúp phụ thân con quản lý nội viện nữa.

Cữu mẫu dặn dò nàng rất nhiều điều cần chú ý trong ngày tết, sau đó mới dẫn Triệu Chương Như về phòng.

Đậu Chiêu bảo Cam Lộ mở kho, tìm mấy sấp vải hoa Giang Nam tặng cữu mẫu làm xiêm y, tìm vài món trang sức tặng Triệu Chương Như, ngay cả đồ vật thưởng cho người hầu vào ngày tết cũng chuẩn bị ổn thỏa rồi mới chịu đi nghỉ.

Ngày hôm sau, đang dùng bữa sáng thì người thôi trang của Triệu gia tới.

Tuy xuất giá từ Di Chí đường nhưng mỗi nhà đều có gia thần, có bài vị tổ tông. Tố Tâm không phải người Tống gia, vậy nên nơi xuất giá đặt ở Tây Đàn phòng của Di Chí đường, cũng chính là chỗ Trần tiên sinh ở.

Đậu Chiêu chải đầu trang điểm, cùng cữu mẫu và Triệu Chương Như đến Tây đàn phòng.

Đoạn Công Nghĩa và mọi người như đang chờ gả muội muội, không chỉ kêu la muốn Triệu Lương Bích kính trà mà còn muốn hắn gọi một tiếng "Đại cữu huynh".

Triệu Lương Bích hành xử ổn trọng, tuy mặt hơi hồng nhưng đôi mắt lại sáng ngời lấp lánh, không biết là quá kích động hay là quá hưng phấn.

Đậu Chiêu và Triệu Chương Như nhịn cười không nổi.

Đám người Đoạn Công Nghĩa cười vang đi tới, lần lượt hành lễ với Đậu Chiêu, lại vây quanh Đậu Chiêu và cữu mẫu, Triệu Chương Như đi đến phòng Tố Tâm, không tiếp tục trêu chọc Triệu Lương Bích nữa, buông tha cho đoàn thôi trang của hắn.

Để tìm một trạch viện gần phủ rất khó, hơn nữa chỉ có các tòa nhà lớn. Tống Mặc phải mất khá nhiều công sức mới mua được một trạch viện vừa ý ở phía Nam của phố Cư Hiền gần ngõ Chính Giác tự. Bởi vì ngõ Chinh Giác Tự cách phủ Anh quốc công nửa canh giờ đường, dùng xong bữa trưa, người thôi trang xuất phát, Tây Đàn phòng yên tĩnh trở lại.

Thời điểm Tống Mặc vội vã trở về, Đậu Chiêu đang ngồi trên sập cạnh cửa sổ nói chuyện với mọi người.

Hắn mặc quan phục, gió bụi còn vương trên áo. Các nữ quyến nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng mọi người đều che miệng khẽ cười, hết nhìn Đậu Chiêu lại nhìn Tống Mặc, lần lượt tiến lên hành lễ rồi lui xuống.

Tuy sắp làm tân nương nhưng Tố Tâm lại không hề có tự giác của một tân nương. Nàng và Tố Lan lấy nước hầu hạ Tống Mặc rửa mặt chải đầu.

Tống Mặc hành lễ với cữu mẫu, thăm hỏi Triệu Chương Như, rồi nói: 

- Nhanh như vậy đã kiêng đồ cưới đi, ta còn tưởng phải đợi sau khi dùng bữa tối!

Nghe giọng điệu này, chắc là hắn gấp gáp trở về cho Tố Tâm hãnh diện.

Tố Tâm và Tố Lan rất cảm khích, dập đầu tạ ơn.

Đậu Chiêu nhìn cả phòng câu nệ thì kéo Tống Mặc về nhà chính.

Giờ không có người ngoài, Tống Mặc mới sờ sờ bụng Đậu Chiêu, quan tâm hỏi: 

- Con nghe lời không? Có quấy nàng không?

Nhìn hắn nghiêm túc như vậy, Đậu Chiêu rất buồn cười nhưng càng cảm thấy ngọt ngào.

- Lúc này lớn được bao nhiêu? Phải chờ tới tháng năm, tháng sáu mới có động tĩnh!

- À! 

Tống Mặc hơi thất vọng, thay đổi quần áo ở nhà.

Võ Di chạy vào: 

- Thưa thế tử gia, Mã đại nhân và Khương đại nhân của Thần Cơ doanh tới, bảo là thế tử gia đã làm phụ thân, nằng nặc muốn ngài chiêu đãi ở Túy Tiên lâu!

Tống Mặc bật cười: 

- Bọn này thính như mũi chó! Biết nhanh thế!

Đậu Chiêu cười hỏi: 

- Chàng đã kể cho bao nhiêu người vậy?

Tống Mặc gãi đầu cười, trông thật ngây ngô.

Đậu Chiêu cười càng lớn, đứng dậy giúp hắn thay xiêm y ra ngoài, còn dặn dò: 

- Uống ít rượu thôi! Say rượu sẽ thất thố, sẽ mất hình tượng. Không tốt đâu.

Tống Mặc nắm tay Đậu Chiêu, thở dài: 

- Định về với nàng...

Nếu không phải vì vậy thì tại sao chưa quan phục đã lập tức chạy tới Tây Đàn phòng?

- Biết! 

Đậu Chiêu khẽ cười, thấy bốn phía im ắng, nhón chân hôn lên má Tống Mặc.

- Đi sớm về sớm!

Tống Mặc như được uống mật, dùng dằng ôm Đậu Chiêu mãi. Buổi tối hắn trở về đã không còn sớm nhưng cũng không tính là muộn, rửa mặt một phen rồi mới vào phòng.

Đậu Chiêu vẫn chưa ngủ. Nàng hỏi: 

- Ta biết Mã đại nhân. Chính là người tên Mã Hữu Mình mà chàng thường kể. Còn Khương đại nhân là ai?

- Y cũng ở Thần Cơ doanh, tên Khương Nghi, là con trai của chỉ huy sứ Đăng Châu vệ. - Tống Mặc lật chăn rồi nằm xuống, áp mặt mình lên bụng Đậu Chiêu.  - Năm nay mới thăng chức tổng kỳ, thấy Thần Cơ doanh quá xa kinh thành, ngày nào cũng phải thao luyện, quá vất vả, muốn nhờ ta chuyển hắn đến Binh Mã ti Ngũ thành.

Đậu Chiêu cười nói: 

- Hóa ra là lấy con của chúng ta làm cớ, muốn rủ chàng ra ngoài uống rượu.

- Cũng không hẳn! 

Tống Mặc chỉ cảm thấy mùi hoa trên giường vô cùng xao xuyến, hít một hơi thật sâu, tay đặt lên bụng Đậu Chiêu. 

 - Con ơi! Chúng ta sẽ tha thứ cho y lần này, giúp y làm chuyện tốt. Nếu còn dám lấy con làm cớ, hãy xem phụ thân xử lý y ra sao. Nhưng khi con đầy tháng, chúng ta vẫn phải kiếm kha khá từ Mã thế thúc của con mới được, không thì thật có lỗi với con!

Đậu Chiêu bật cười, ngạc nhiên hỏi: 

- Thần Cơ Doanh là thân vệ dưới quyền thiên tử, còn Binh Mã ti Ngũ thành thì chuyên quản mấy chuyện trộm gà trộm chó trong kinh thành. Sao có thể đánh đồng hai bên với nhau? Không lẽ Khương Nghi là kẻ ăn chơi trác táng?

- Không phải! Trong cuộc thi săn bắn mùa thu ba năm trước, hắn xếp thứ ba, chắc chắn không phải là người không có năng lực. Hơn nữa, Mã Hữu Minh cũng không phải là người như vậy. Hắn thực sự đã nói giúp Khương Nghi. Ta nghĩ Khương Nghi đắc tội với người nào đó ở Thần Cơ doanh, ở không được nên mới phải lấy cớ Thần Cơ doanh quá khổ, xin chuyển đi chỗ khác.

Đậu Chiêu trầm ngâm:

- Mã Hữu Minh đã là phó tướng của Thần Cơ doanh, vậy mà vẫn không thể chống lưng được. Người kia rốt cuộc là ai?

- Thấp nhất cũng là người có ấn đố đốc phủ Ngũ quân. Ngày mai, ta sẽ kêu người tìm hiểu, lập tức biết hắn đắc tội với ai.

Tống Mặc luôn nắm rõ những việc như này. Đậu Chiêu không dong dài, nói một số chuyện trong nhà rồi thổi đèn đi nghỉ.

Trái ngược với đó, Cố Ngọc từ Liêu Đông trở về lại không tài nào ngủ được.

Hắn khoác áo đứng dậy, ngồi đờ đẫn trên giường.

Đương nhiên gia nhân không dám ngủ, cẩn thận hỏi: 

- Thiếu gia? Thiếu gia làm sao vậy?

- Ta không sao! 

Cố Ngọc lẩm bẩm, càng nghĩ càng rầu.

Đậu thị có thai, Thiên Tứ huynh làm phụ thân rồi... Bà nội và kế mẫu đều đã tặng quà mừng. Ngay cả thái tử phi cũng tặng Đậu thị mấy sấp lụa tốt để may xiêm y trẻ nhỏ.

Thiên Tứ huynh tốt với hắn như vậy, hắn lại là thế thúc của cháu nó, bây giờ nên tặng quà mừng mới đúng, nhưng cứ nghĩ đứa trẻ đó sẽ đứng trước hắn là hắn lại khó chịu.

Lúc ở Liêu Đông, hắn kiếm được rất nhiều thứ tốt để tặng Thiên Tứ huynh, còn mua hai món trang sức cho Đậu Chiêu, vốn đang khí thế bừng bừng chuẩn bị chạy tới phủ Anh quốc công, ai ngờ vừa về đến nhà thì phát hiện kế mẫu thêm hai a hoàn nhị đẳng mười tám tuổi vào phòng hắn. Hắn tức lắm, tố cáo kế mẫu với ông nội, loanh quanh ở nhà hai ngày. Sau đó hay tin Đậu thị có thai, lại chọc hắn tức chết, quyết không đến phủ Anh quốc công nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Ngọc càng tủi thân.

Hắn không đi tìm Thiên Tứ huynh, vì sao Thiên Tứ huynh cũng không đi tìm hắn?

Thiên Tứ huynh chắc chắn đã biết hắn về rồi!

Chẳng lẽ vì có cốt nhục nên bỏ mặc hắn?

Cố Ngọc càng nghĩ càng khó chịu, quyết định xỏ giày, chạy đến Diễn Võ đường.

Bây giờ đã là tháng chạp, gió lạnh thấu xương.

Gia nhân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội cầm áo da, vừa gọi vừa đuổi theo.

Kế mẫu của Cố Ngọc luôn có tai mắt xung quanh hắn, thấy hắn nửa đêm nổi điên thì sao có thể bỏ mặc? Vừa kêu người đi mời đại phu, vừa ra lệnh cho a hoàn mau giúp nàng trang điểm để qua xem Cố Ngọc, chạy tới chạy lui khiến mọi người tỉnh giấc. Phủ Vân Dương bá lại ầm ĩ một trận, cho đến khi trời sáng, Vân Dương Bá mới bất đắc dĩ lắc đầu trở về thượng viện.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com