Cửu Trọng Tử

Chương 345: Mang thai



Điền thị nhìn canh bắn trên người, càng cảm thấy lời con gái rất đúng.

Đứa con dâu này bị chiều hư rồi, cầm cái thìa một lúc cũng không nổi. Bà phải dạy dỗ lại mới được, không thì sau này bà tạ thế, cái nhà này sẽ loạn đến mức nào!

Điền thị bình thản dùng cơm trưa tiếp.

Đậu Minh thở phào, xoa xoa eo đau nhức, nhún gối định lui ra như mọi lần nhưng bị Điền thị giữ lại:

- Từ hôm nay, việc trong nhà tạm gác lại, ngươi theo ta học quy củ.

Sau đó sai vú hầu của mình:

- Xem phu nhân đứng hai nén hương, dạy phu nhân biết hành lễ như thế nào.

Sau đó lên sập đọc kinh Phật, chẳng đoái hoài đến Đậu Minh đang vô cùng kinh ngạc

Vú hầu kia cười cười:

- Mời phu nhân theo tôi!

Đậu Minh không phải người hay nhường nhịn, mấy ngày nay ăn nói khép nép chỉ vì chột dạ mà thôi, giờ thấy Điền thị một tấc lại muốn tiến một thước, ép mình học lễ nghi đi đứng, rõ ràng là muốn gây khó dễ, lại nghĩ đến số hồi môn của mình có. Chi phí sinh hoạt hàng ngày không tốn của Ngụy gia một đồng, Ngụy gia dựa vào cái gì mà muốn làm nhục mình? Hơn nữa, Ngụy Đình Du cùng một giuộc với mẫu thân và tỷ tỷ của hắn, rõ ràng biết mẫu thân hắn gây khó dễ cho mình nhưng vẫn nghỉ ở thư phòng. Vài lần bưng thức ăn đến, hắn vẫn ngăn nàng ngoài cửa, khiến nàng bị bọn người hầu xem thường.

Ai mà chẳng có sĩ diện!

Đậu Minh tức nghẹn, mặt đỏ bừng, lạnh lùng cãi lại Điền thị:

- Người không hài lòng chỗ nào thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải chỉ cây dâu mắng cây hòe, dùng hành vi của kẻ tiểu nhân!

- Ngươi!

Điền thị thẹn tới độ trắng mặt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, châm chọc:

- Bảo sao mẫu thân ngươi có thể bức tử vợ cả rồi được phù chính. Đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra con biết đào hang. Mồm miệng ngươi lanh lợi từ đấy ra!

Mặt Đậu Minh trắng bệch

Trong đầu nàng ong ong, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, ngoài mạnh trong yếu phản bác:

- Con đã được gả vào Ngụy gia, chính là con dâu của Ngụy gia. Mẫu thân nói vậy không phải là đánh vào mặt con, mà là đánh vào mặt hầu gia, đánh vào thể diện của Ngụy gia.

Điền thị không phải loại người hay tranh cãi, nghẹn nửa ngày mới nói:

- Ngươi biết mình là con dâu của Ngụy gia thì phải học lễ nghĩa của Ngụy gia. Nếu ngươi cho rằng ta bắt ngươi đứng là đánh vào mặt ngươi, vậy ngươi không cần làm con dâu họ Ngụy nữa, về nhà mẹ đẻ đi!

Không làm thì không làm!

Lời đã tới sát miệng, Đậu Minh lại không có can đảm nói ra.

Nếu là lúc trước, nàng còn có thể trông cậy vào Ngụy Đình Du. Nhưng hiện tại dậu đổ bìm leo, nói không chừng Ngụy gia đang có ý định ép mình về nhà mẹ đẻ.

Đậu Minh tức muốn hộc máu nhưng chỉ có thể nén giận.

Nàng ngoan ngoãn theo vú hầu vào buồng, đứng thẳng ở góc tường.

Nhưng mới chỉ nửa nén hương, hai chân đã run lên.

Nàng nhìn xung quanh thấy không có người rồi ngồi xuống ghế con bên cạnh, xoa xoa bắp chân.

Lập tức nghe thấy một tiếng "hừ" phía sau, quay đầu thì thấy Điền thị mặt lạnh như sương đang nhìn nàng.

Nàng lười giải thích, lại trở về góc tường.

Điền thị giao thước cho vú hầu:

- Ngươi đứng đây nhìn phu nhân. Nếu phu nhân lười biếng thì ngươi thay ta giáo huấn.

Vú hầu khó xử nhưng không dám không nhận.

Đậu Minh nghiến răng nghiến lợi.

Lại qua nửa nén hương, nàng không chỉ thấy chân mềm nhũn mà bụng dưới còn hơi đau.

Nàng sờ bào đỏ trong ống tay áo, sau đó lại buông.

Nàng tình nguyện đứng chết ở đây, chứ đừng mong nàng nịnh bợ một vú hầu.

Đậu Minh lại hít một hơi thật sâu.

Nhưng bụng dưới càng lúc càng đau, hơn nữa như còn có dịch lỏng ấm ấm chảy ra.

Nàng khiếp sợ.

Chẳng lẽ mình đến tháng... Suy nghĩ mới lóe lên trong đầu, hai mắt đã hoa lên, hai chân mềm nhũn, nằm liệt trên đất.

Vú hầu hoảng hốt, vội kêu a hoàn đi bẩm Điền thị, còn mình thì chạy đến lay tỉnh Đậu Minh.

Đậu Minh không có phản ứng.

Điền thị chạy tới, vội kêu người hầu đỡ Đậu Minh lên giường của mình.

Một vú hầu trong đó rùng mình, chỉ máu trên váy Đậu Minh:

- Thái phu nhân xem kìa!

Điền thị luống cuống, vội kêu a hoàn:

- Mau! Mau gọi vú Chu!

Sau đó kêu người đi mời đại phu.

Vú Chu kinh nghiệm, vừa nhìn là biết.

- Thưa thái phu nhân, e là phu nhân có thai!

Điền thị nghe vậy thì tức giận quát:

- Sao ngươi không nói với ta!

Vú Chu cũng hối hận không thôi.

Nguyệt sự của Đậu Minh trước giờ vốn không đều, tuy lần này không tới nhưng Đậu Minh vẫn ăn ngon ngủ tốt, không có dấu hiệu mang thai. Bà quá sơ sót!

- Đều tại nô tỳ không phải! - Vú Chu đẫm lệ, quỳ xuống thỉnh tội.

Đậu Minh do một tay bà nuôi lớn, tựa như khuê nữ trong nhà. Đậu Minh chịu đau, người xót nhất chính là bà. Bà tình nguyện bị trách phạt, trong lòng mới thanh thản hơn một chút.

Điền thị là người không có chính kiến, sớm đã hoảng loạn, nào biết nên làm gì, thúc giục vú Thôi bên cạnh:

- Mau mời cô nhà về!

Vú Chu thở dài.

Tôi biết ăn nói thế nào với mọi người đây, Ngũ tiểu thư!

Bà vội vàng cho Đậu Minh uống nước đường nâu.

Đại phu tới, khám mạch, nói là động thai, chảy máu quá nhiều, không thể giữ.

Điền thị bị dọa sợ.

Ngụy Đình Trân chạy về, sai vú hầu của Điền thị theo đại phu đi bốc thuốc, sai vú Chu chăm sóc Đậu Minh, sau đó kéo Điền thị qua phòng bên.

Điền thị nắm chặt tay con gái, như người chết đuối bắt được cọng rơm:

- Ai biết nó có thai... Ta sẽ không phạt nó... Ta biết nói gì với nhà thông gia đây? Đó là đứa con đầu của Bội Cẩn...

Lúc mới vào phòng, Ngụy Đình Trân cũng hơi hoảng loạn, nhưng sau khi thấy vú Chu, nàng lập tức bình tĩnh lại.

- Sao trách mẫu thân được? - Nàng an ủi, giọng vô cùng bình tĩnh. - Đậu Minh được vú nuôi của nó chăm sóc, chẳng lẽ nó không biết mình có thai? Nó biết mẫu thân dạy dỗ nó mà không hé răng nói một tiếng, nó muốn làm gì? Mẫu thân đừng quên, nó dám cướp hôn phu của tỷ tỷ thì còn chuyện gì không dám làm? Mẫu thân tuyệt đối không thể mềm lòng. Đúng như mẫu thân nói, đây là đứa con đầu của Bội Cẩn mà nàng còn có thể nhẫn tâm hạ. Tâm địa rắn rết đến thế là cùng!

Điền thị liên tục gật đầu.

Không phải bà sai, mà là Đậu Minh cố ý giấu giếm, lại còn đẩy lỗi sai lên người bà, muốn bà trở thành mẹ chồng ác độc.

- Ta phải nói cho ra lẽ với Đậu gia!

Điền thị nghĩ, Đậu Minh có thủ đoạn như vậy, e là đã sớm tính đến chuyện khóc lóc kể lể với Đậu gia, để bên đó ra mặt giúp nó. Ngụy gia chỉ có thể chịu nhục, không bằng tiên phát chế nhân.

- Bọn họ dạy ra loại con gái không hiếu thuận với mẹ chồng, còn làm hại con nối dõi nhà ta. Nếu Đậu gia không cho nhà ta một lời giải thích thỏa đáng, ta quyết không bỏ qua!

Náo loạn một trận như vậy, Đậu gia vì thanh danh, chỉ còn nước bồi thường cho Ngụy gia. Ngụy Đình Trân nhớ đến hồi môn của Đậu Chiêu, bụng lại nóng rát, đỡ Điền thị, nói:

- Con đi cùng mẫu thân!

- Ừ!

Ngõ Tĩnh An tự không có ai quán xuyến, mà Đậu gia hiểm hách nhất chính là ngũ phòng nên Điền thị quyết định đến ngõ Hòe Thụ.

Ngụy Đình Trân cùng nghĩ giống mẫu thân.

Hai mẹ con mặc kệ vú hầu đi lấy thuốc còn chưa về, lập tức kêu gia đinh chuẩn bị xe ngựa đến ngõ Hòe Thụ.

Sắp đến tết, với vai trò là phu nhân của các lão, Đậu Ngũ phu nhân phải xã giao rất nhiều, mới qua đông chí đã lắm việc không xuể.

Nghe nói phu nhân thế tử phủ Cảnh quốc công và mẫu thân thái phu nhân phủ Tế Ninh Hầu tới, bà rất kinh ngạc.

Tuy hai nhà là thông gia nhưng quan hệ giữa Đậu Minh và ngõ Hòe Thụ lại rất xa cách. Đáng lẽ thái phu nhân phủ Tế Ninh hầu nên gửi thiếp trước, đột nhiên đến chơi như vậy, sợ rằng có việc lớn.

Bà sai vú hầu của mình mời Điền thị và Ngụy Đình Trân đến phòng khách dùng trà, còn mình thì đi đổi xiêm y, dẫn theo Thái thị giỏi ăn nói gặp mẹ con Ngụy thị.

Nhưng bà vừa bước vào phòng, còn chưa kịp chào hỏi, Điền thị đã kéo chân kéo tay, rơi nước mắt:

- Đáng lẽ tôi nên đến ngõ Tĩnh An tự, nhưng nội trạch bên đó không có người quản lý chính thức, mà Vương thị kia không đứng đắn, tôi nói với bà ta, chỉ sợ không được gì. Cô nương nhà các người khó chiều quá, tôi làm mẹ chồng không nổi. Trong các nữ quyến của Đậu gia ở kinh thành, chỉ có phu nhân là người thấu tình đạt lí, tôi đành phải nhờ phu nhân nói với ông thông gia, bảo ông ấy đưa Minh thư nhi về đi! Ngụy gia nhà tôi là miếu nhỏ, không thờ được tôn thần!

Miệng Ngũ phu nhân có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Đậu Minh xuất giá mới được mấy tháng thôi mà!

Hơn nữa chính Ngụy Đình Du đồng ý hôn sự này, sao đột nhiên lại bảo Đậu gia đưa người về?

Thanh quan khó đoạn việc nhà.

Huyệt thái dương của Ngũ phu nhân bắt đầu đau.

Bà hỏi rõ chuyện gì.

Đương nhiên Ngụy Đình Trân thêm mắm thêm muối, trách móc:

- Mẫu thân tôi ít con cháu nên coi con dâu như con đẻ, ngay cả việc thưa hầu sớm tối còn phải xem thời tiết, huống chi là khắt khe với con dâu. Ai biết nàng ta ngày càng kỳ quái, thỉnh thoảng lại cãi nhau với đệ đệ chỉ vì mấy chuyện cỏn con, hơn nữa ngày càng thờ ơ với mẫu thân, nhà cửa lộn xộn cũng không có cách giải quyết. Mẫu thân gọi nàng ta đến dạy bảo, nàng lại ỷ vào mình có nhiều hồi môn, chống đối mẫu thân. Mẫu thân đành bắt nàng ta úp mặt vào tường nhận lỗi. Ai ngờ nàng ta không rên một tiếng, đứng nửa nén hương thì nằm liệt trên đất. Mẫu thân vội mời đại phu tới bắt mạch, bấy giờ mới biết nàng ta mang thai... Bà thông gia à! Vú nuôi của Minh thư nhi luôn chăm sóc nàng ta, nàng ta mang thai là việc lớn mà không nói với chúng tôi, còn gây ra chuyện sẩy thai. Bà nói xem, nhà tôi cần con dâu như vậy không?

Sau đó lẩm bẩm:

- Bảo sao người ta lại nói: "Trên làm dưới theo". Có loại mẫu thân thế nào thì sẽ có loại con gái thế đó. Thân này, không kết cũng được!

Ngũ phu nhân là ai chứ. Chẳng hiếm chuyện phu thê lời qua tiếng lại, huống chi là mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn. Bà không tin Điền thị đối xử với Đậu Minh giống như Ngụy Đình Trân nói. Nhưng Đậu Minh mang giọt máu của Ngụy gia rồi sinh non lại là sự thật...

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com