Cửu Trọng Tử

Chương 346: Báo tin vui



Dù cô nương của Đậu gia sai nhưng không phải ai cũng có thể vả vào mặt Đậu gia.

Ngũ phu nhân liếc Thái thị

Thái thị hiểu ý, cười mỉa: 

- Cô nhà Tế Ninh hầu nói hơi lạ rồi. Hổ dữ không ăn thịt con. Không thể nào có chuyện cô Ngũ nhà chúng tôi biết mình mang thai mà còn ương ngạnh đến mức sinh non. Đó chính là trưởng tử của cô Ngũ, trưởng tôn của Ngụy gia! Dù không nghĩ cho hương khói nhà chồng thì cũng phải nghĩ cho mình chứ! Cô nhà Tế Ninh hầu cũng là đàn bà con gái, chẳng lẽ không biết chuyện sinh non này không cẩn thận sẽ mất mạng theo? Cô Ngũ nhà chúng tôi xuất giá chưa được bốn, năm tháng, sao ngay cả mệnh cũng muốn bỏ? E là không phải cô Ngũ hồ đồ, không giữ được con nối dõi của Ngụy gia, mà là nhà các người quá khắt khe, vì chèn ép con dâu, ngay cả cháu trai cũng không cần!

Mặt Điền thị trắng bệch, không biết phải nói gì.

Ngụy Đình Trân treo mày trừng mắt nhìn Thái thị: 

- Nói chuyện phải có bằng chứng, đừng có  ba hoa chích chòe đổ chậu phân lên đầu người khác! Đệ đệ ta hai mươi mấy tuổi, người giống như hắn đã có con chạy đầy đất. Mẫu thân ta và đệ đệ ta mong sao, mong ánh trăng, luôn mong trong nhà có thêm người. Đâu phải con riêng của Đậu Minh, tại sao nhà ta lại không cần?

Thái thị bắt được nhược điểm của Ngụy Đình Trân, phản bác: 

- Người không biết cũng không nói như cô. Con riêng cái gì? Cô đừng quên, hôn sự này do chính các người đồng ý. Cô Ngũ nhà chúng tôi đâu phải không có mẹ chồng, không có trưởng bối. Có thai hay không, chẳng lẽ mẹ chồng không biết? Giờ cái thai không còn lại đổ lỗi cho cô Ngũ nhà chúng tôi, vậy tại sao không trách mẹ chồng không quan tâm, không biết con dâu có thai! Trên đời này không có cái lý như cô nói đâu! Nếu hôm nay không làm rõ, tôi và cô cùng đến phủ Thuận Thiên. Phủ Thuận Thiên không làm rõ, chúng ta đến Đại Lý tự. Tôi không tin, trên đời không có nơi nói được đạo lý!

Tất cả đều mắng lên người Điền thị.

Đời này, Điền thị chưa từng chịu nhục như vậy, mặt đỏ bừng, hận không thể tìm khe đất để chui xuống.

Ngũ phu nhân làm bộ như không nghe thấy, bưng chung trà, từ tốn uống một ngụm.

Ngụy Đình Trân đâu phải loại dễ bắt nạt.

Đến phủ Thuận Thiên, bóc mẽ sự tình, mọi người đều mất mặt.

Nàng không tin Đậu gia chấp nhận vứt hết thế diện!

- Được! Chúng ta cùng đến phủ Thuận Thiên. - Nàng đoán chắc Đậu gia chỉ hư trương thanh thế, lại càng kiêu ngạo. - Vừa hay mời phủ doãn phủ Thuận Thiên phân xử, nói rõ luôn chuyện cô Tứ nhà các người xuất giá, thế nào lại biến thành cô Ngũ lên kiệu hoa. Thậm chí ngay cả danh sách hồi môn trên hôn thư cũng thay đổi... 

Nếu nhờ vậy có thể mang hồi môn về Ngụy gia thì càng tốt, mà cho dù không lấy được thì cũng khiến tiện nhân Đậu Minh kia biết mình có mấy cân mấy lượng, về sau ngoan ngoãn ở Ngụy gia!

Thái thị phì cười: 

- Hóa ra là tới cửa tống tiền! Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Muốn lôi chuyện hồi môn ra nói hả? Hồi môn nhà chúng tôi làm sao vậy? Nhìn khắp kinh thành, có mấy nhà so sánh được? Nhưng còn sính lễ của Ngụy gia các người, một bộ trang sức vàng ròng không biết truyền từ đời nảo đời nào, lại tiếc tiền đánh rửa, đen thúi đen thui, nhìn chẳng ra thứ gì. Cái gọi Tây Hồ Long Tĩnh đều là vỏ cây, đừng nói tặng thân thích bằng hữu, dù thưởng cho bọn hầu, Đậu gia chúng tôi cũng không dùng, còn phải lấy loại trà khác tặng cho tam cô lục cữu. Bánh hỷ thì quá mỏng, giống như bánh nướng áp chảo. Tôi lớn như vậy, lần đầu nhìn thấy... Đậu gia chúng tôi chưa nói, các người lải nhải cái gì? Cô muốn đến phủ Thuận Thiên? Được! Tôi lập tức kêu gia nhân chuẩn bị xe, đi một chuyến với các người. Đậu gia chúng tôi không thiếu tiễn sĩ hai bảng. Vừa hay Hoàng đại nhân - phủ doãn phủ Thuận Thiên cũng là tiến sĩ hai bảng, có quan hệ với nhà chúng tôi, nhờ ông ấy phân xử không tính là mất mặt.

Sau đó cao giọng: 

- Chuẩn bị xe! 

Thái độ như quyết ăn thua với Ngụy Đình Trân.

Ngụy Đình Trân lập tức hoảng loạn, đặc biệt khi nghĩ đến Đậu Thế Xu là các lão đương triều, Đậu gia có ba vị lão gia là tiến sĩ hai bảng.

Trán nàng lấm tấm mồ hôi.

Chỉ có mẫu thân hiểu rõ con mình nhất.

Điền thị vừa nhìn là biết con gái ngoài mạnh trong yếu. Bà lo lắng, quay đầu nhìn Ngũ phu nhân, lại thấy Ngũ phu nhân cúi đầu, thổi lá trà trong ly.

- Các người đừng ầm ĩ nữa! - Điền thị la lên, sau đó "ố" một tiếng, che ngực ngã xuống.

- Mẫu thân! Mẫu thân!

Ngụy Đình Trân sợ tới mức run lẩy bẩy, vừa đỡ Điền thị vừa kêu:

- Các người còn không giúp gọi đại phu!

Bấy giờ, Ngũ phu nhân mới ra hiệu cho Thái thị, sai a hoàn đi mời đại phu, nói một cách dửng dưng: 

- Trời đông quá lạnh, trong phòng chỉ có bồn chậu than, vẫn nên đưa thái phu nhân vào buồng bên cạnh nghỉ đi.

Ngụy Đình Trân bất đắc dĩ gật đầu.

Ngũ phu nhân kêu người đưa mẹ con Điền thị sang .

Một a nha hoàn tươi cười đi đến: 

- Thưa Ngũ  phu nhân, bên ngõ Tĩnh An tự phái người đưa tin, cô Tứ khám ra hỉ mạch ạ.

- Trời ơi, đây chính là chuyện tốt! - Ngũ phu nhân phấn khởi. - Ai đưa tin? Mau gọi nàng ta vào.

Bà phải hỏi kỹ mới được.

A hoàn vui sướng rời đi.

Mặt Ngụy Đình Trân không thể nhăn nhó hơn được nữa.

Ngũ phu nhân làm như không thấy, cười nói: 

- Cô thông gia đừng nóng vội, đại phu tới ngay đây. Ta còn có việc, lát nữa sẽ quay lại. 

Sau đó dặn Thái thị:

- Con ở đây giúp cô thông gia chăm sóc bà thông gia. 

Nói xong cũng chẳng thèm nhìn mặt Ngụy Đình Trân, lập tức rời khỏi phòng.

Thái thị nghe không sót chữ nào.

Ngụy gia vừa mất cháu, Đậu Chiêu lại có thai...

Nàng sai vú hầu của mình: 

- Bây giờ ta không thể đi, ngươi đi nghe xem người bên ngõ Tĩnh An tự nói gì.

Khi vú hầu quay lại bẩm với nàng, vừa hay để hai mẹ con họ Ngụy đáng ghét kia nghe.

Vú hầu vâng lệnh đi, ước chừng nửa nén hương đã trở về, cười nói: 

- Người báo tin chính là vợ Cao Thăng. Tuy nội viện phủ Anh quốc công không có trưởng bối nhưng thế tử gia là người cẩn thận, chờ thai ổn định mới báo cho ngõ Tĩnh An tự. Thất lão gia nghe xong vui mừng khôn siết, lục tung kho, tìm một đống nghiên mực và bút, nói là phải cho cháu ngoại dùng, cái này vỡ lòng dùng, cái này vào học dùng, cái này về sau dùng, đều chuẩn bị xong hết, nhìn qua còn tưởng phải đỗ tiến sĩ thì lão gia mới buông tha.

- Ta cũng phải chuẩn bị mới được. Nên chọn quà mừng gì mới tốt đây? - Thái thị cười lớn, giả bộ suy nghĩ. - Thôi cứ tìm trong hồi môn của ta đi? Ta nhớ trong hồi môn có bốn bức tranh tiền triều họa sơn thủy của Cừu Anh. Thất thúc phụ đã chuẩn bị giấy bút làm quà lễ, nếu chúng ta chỉ tặng vàng bạc bình thường thì tục quá!

Nàng nói nhỏ với vú hầu rồi rời khỏi phòng.

Ngụy Đình Trân nghiến răng nghiến lợi.

Đậu Chiêu mới chỉ có thai, từ trên xuống dưới Đậu gia đã xúm lại nịnh bợ, nếu như sinh con trai, không phải sẽ dọn luôn cả Đậu gia về sao?

Đậu Minh ngu xuẩn, thiển cẩn! Mới chỉ dạy dỗ nàng ta một chút, thế mà nàng ta lại làm sẩy thai hòng chống đối mẫu thân. Nếu có thể sinh ra, không phải chỗ giấy bút kia sẽ được chia nửa ư? Nếu nuôi được đứa con lanh lợi, nói không chừng một nửa sản nghiệp còn lại của Đậu gia sẽ thuộc về nó.

Cha thương con út, ông thương trưởng tôn. Dù sau này Đậu Minh có thể đẻ con trai nhưng con của Đậu Chiêu đứng trước, có thứ gì tốt, e rằng cũng sẽ về tay nhà đấy.

Nghĩ vậy, nàng như thấy vàng bạc lọt qua kẽ ngón tay của mình rồi rơi xuống đất.

- Ngu không thể dạy! Mẫu thân chẳng ra gì, sinh ra đứa con gái phế vật! - Ngụy Đình Trân nhịn không được thấp giọng mắng Đậu Minh.

Điền thị đang bất tỉnh đột nhiên mở mắt, nhỏ giọng gọi: 

- Đình Trân!

Ngụy Đình Trân mừng rỡ, thôi không mắng Đậu Minh nữa, vội vàng hỏi: 

- Mẫu thân có sao không?

- Ta không sao.

Điền thị thấy trong phòng chỉ có hai a hoàn đứng ở mặt sau  bình phong, nói nhỏ:

- Lát nữa đại phu tới, ta tiếp tục giả bệnh, con cho người đưa ta về phủ là được. Đậu gia sẽ gây rối. Cứ bỏ qua như vậy đi!

Ngụy Đình Trân còn cãi bướng: 

- Mẫu thân! Đậu gia không dám thưa kiện...

Điền thị lắc đầu, mệt mỏi nói: 

- Không phải ta sợ Đậu gia thưa kiện! Ta sợ mẹ chồng con nói con nhiều chuyện. Việc này cứ tính như vậy đi!

- Mẫu thân! Sao có thể bỏ qua như vậy?

Chỉ cần nghĩ đến Đậu Minh khiến Ngụy gia mất bao nhiêu châu báu, Ngụy Đình Trân lại không nuốt trôi.

- Con nghe ta nói! -  Điền thị ngắt lời Ngụy Đình Trân. - Vốn là ta không đúng, có thể bỏ qua thì không thể tốt hơn. Nhưng Đậu Minh kia quá giảo hoạt, không dạy dỗ không được. Ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho nó.

Ngụy Đình Trân suy nghĩ, rất nhanh đã có kế sách: 

- Như vậy cũng tốt! Nó cậy mình có nhiều của hồi môn nên kiêu ngạo. Mẫu thân quản lý hồi môn của nó, nó không lấy được một đồng nào từ tiền lời sản nghiệp thì sẽ ngoan ngoãn làm dâu họ Ngụy mình thôi. Lại để người của Đậu gia làm chứng, mẫu thân sẽ không phải chịu cái tiếng chiếm đoạt hồi môn của con dâu.

Dù sao sau này Đậu Minh trăm tuổi, chỗ hồi môn đó cũng là của Ngụy gia, tạm thời tổn thất không quan trọng.

Điền thị suy xét một lát, đáp: 

- Con nói rất đúng. Chúng ta mời ông thông gia đến nói chuyện. Nếu Đậu gia sợ ta nuốt hồi môn của nó, vậy để ông thông gia quản lý giúp. Ta tin ông thông gia không phải hạng người tham lam gian trá, kiểu gì cũng giao hồi môn của Đậu Minh lại cho chúng ta.

Chưa chắc nha!

Ngụy Đình Trân không cho là đúng, nhưng không muốn làm mẫu thân lo lắng: 

- Vậy đợi qua tết đi!

Khi đó chuyện Đậu Minh sẩy thai đã lắng xuống, vừa hay cho nàng ta một bài học nên người.

Điền thị gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com