Không thể nào có chuyện Đậu Minh lập tức đồng ý cưới Ngụy Đình Du chỉ vì Ngụy Đình Du là hôn phu của Đậu Chiêu. Đậu Minh thuận nước đẩy thuyền, một vì nhìn trúng Ngụy Đình Du anh tuấn tiêu sái, luôn lịch hiệp nho nhã với nàng, hai vì nhìn trúng hắn xuất thân quyền quý, gia đình neo người, sau này thành thân có thể đóng cửa bảo nhau, tự chăm lo cuộc sống. Mà Ngụy Đình Du đúng như nàng mong đợi, dù biết nàng lên kiệu hoa thay tỷ tỷ, song vẫn chấp nhận hôn sự này. Tuy hai người có đôi lúc tranh cãi nhưng chỉ cần qua đi thì sẽ tốt trở lại. Chưa bao giờ như vừa rồi, ánh mắt hắn nhìn nàng lạnh băng, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Đậu Minh hốt hoảng, bất chấp thế diện, đuổi theo ngay trước mặt tất cả người hầu.
- Hầu gia! - Nàng kéo ống tay áo Ngụy Đình Du.
Ngụy Đình Du không nhìn nàng, giựt ống tay áo ra rồi đi thẳng.
Đậu Minh sửng sốt.
Khi nàng còn nhỏ, đầu tiên là theo Nhị thái phu nhân, sau lại theo bà ngoại Vương Hứa thị, tiếp đó về Chân Định ở mấy năm, rồi lên kinh sống cùng mẫu thân. Cái khác không dám nói nhưng nhìn mặt đoán ý đã thành bản năng, chỉ là tính nàng ương ngạnh, không muốn cúi đầu mà thôi.
Hành động của Ngụy Đình Du khiến nàng cảm giác được nguy hiểm.
Nàng vẫn đuổi theo.
Ngụy Đình Du không để ý tới, lập tức vào thư phòng, đóng "rầm" cửa lại, suýt nữa đụng phải mũi Đậu Minh.
Đậu Minh sững sờ một lúc lâu, sau đó khẽ gọi:
- Hầu gia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dù thiếp sai, chàng cũng phải nói để thiếp sửa sai chứ. Chàng cứ như vậy, thiếp biết mình sai ở chỗ nào?
Bên trong, Ngụy Đình Du thẫn thờ ngồi ở bàn sách.
Hắn nhớ đến lần đầu nhìn thấy Đậu Minh, Đậu Minh tươi cười sáng ngời.
Lúc ấy, hắn nghĩ: "Cô nương này thật ngây thơ hồn nhiên, tươi đẹp hơn cả cảnh xuân."
Đậu gia nhiều đời canh độc*, nhiều thế hệ làm quan, là đại môn hộ đếm trên đầu ngón tay ở Bắc Trực Lệ. Đáng lẽ, cô nương trong nhà nên không ra cổng lớn, tránh xa cửa trong mới đúng. Tựa như Đậu Chiêu, hắn và nàng có hôn ước chính thức nhưng hắn chỉ ngẫu nhiên thấy mặt một lần.
Phải chăng hắn đã rơi vào tầm ngắm của Đậu Minh từ lúc ấy rồi?
Tim Ngụy Đình Du đau như cắt.
Hắn nhớ lại ngày Đậu Chiêu gọi hắn tới ngõ Tĩnh An tự, nói tin hắn và Đậu Minh không có gì... Mắt Đậu Chiêu trong suốt như suối... Nhưng cuối cùng hắn vẫn phụ nàng...
Ngụy Đình Du xoa mặt, chỉ thấy ngón tay ướt sũng.
Bên kia, Ngụy Đình Trân thấy đệ đệ bỏ đi như vậy thì vội kêu vú hầu của mình đuổi theo. Biết Đậu Minh không ngừng gõ cửa gọi Ngụy Đình Du, nàng không khỏi cười khinh, nhưng phủ Cảnh quốc công còn ngàn việc vạn thứ đợi giải quyết, nàng không thể ở nhà mẹ đẻ quá lâu nên chỉ có thể để vú Kim ở lại hầu hạ Điền thị, cũng nói với Điền thị:
- Không ai mong xảy ra chuyện này cả. Mẫu thân muốn làm pháp sự cho Triệu thị nhưng sắp đến tết rồi, cũng không thể tìm được cao tăng ngay. Con thấy hay là chờ qua tết Nguyên Tiêu, mình sẽ từ từ tìm một ngôi chùa tốt. Mấy ngày này, mẫu thân phải giữ sức khỏe, con còn muốn dẫn theo cháu trai, cháu gái đến nhận bao lì xì của mẫu thân đó!
Bấy giờ, Điền thị mới yên lặng nằm xuống giường, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ tới Triệu Cốc Thu đã chết:
- Nàng ấy nhỏ hơn ta vài tuổi. Khi đó gần nhà, bạn bè mở tiệc, nàng ấy chỉ thích ngồi gần ta. Thấy ta đeo trang sức mới, nàng cũng hỏi mua từ đâu. Thấy ta làm khăn tay mới, nàng ấy cũng hỏi ta kiểu dáng thấy ở nơi nào...
Ngụy Đình Trân đưa mắt ra hiệu với vú Kim, ý bảo bà chú tâm nhìn Điền thị, đừng để Điền thị làm ra cái gì ngoài ý muốn, sau đó mới canh cánh trở về phủ Cảnh quốc công.
Lúc bận rộn đương nhiên không rảnh rỗi nghĩ chuyện này. Nhưng buổi tối, nàng lại tiếc đau lòng.
Ba mươi vạn lượng bạc đó!
Nếu đổi thành ngân phiếu sẽ xếp thành một tòa núi nhỏ, huống chi là đồng ruộng núi rừng, tòa nhà cửa hiệu.
Hai đời Ngụy gia dùng cũng không hết!
Ngụy Đình Trần không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại như cái bánh nướng áp chảo.
Trương Nguyên Minh thấy phiền quá cũng không ngủ được, ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mệt mỏi hỏi:
- Mẫu thân lại khiến nàng tức giận à?
Ngụy Đình Trân chưa bao giờ giấu trượng phu chuyện nhà mẹ đẻ.
Nàng nghĩ nghĩ, cũng ngồi dậy, kể lại chuyện của Đậu Minh.
Trương Nguyên Minh cười nói:
- Chuyện đã qua, nàng nghĩ nhiều cũng vô dụng. May mà hồi môn của Đậu thị không ít, nàng không cần quá cố chấp.
Nhưng Ngụy Đình Trân không vừa ý, phản bác:
- Chàng nói thế mà được à! Nếu Đậu Chiêu được gả đến Ngụy gia, số tiến kia đều là của Ngụy gia rồi.
Nàng đột nhiên nhớ tới lần Vương Ánh Tuyết tìm nàng, muốn hợp tác phá hoại hôn sự của Đậu Chiêu với Ngụy gia.
Chẳng lẽ Vương Ánh Tuyết đã tính kế từ lúc ấy?
Ngụy Đình Trân nghiến răng nghiến lợn
Ngụy gia nhà nàng bị chín mẹ con Vương Ánh Tuyết và Đậu Minh hại mà.
Mẹ con Vương Ánh Tuyết và Đậu Minh đừng hòng cho qua chuyện này!
Nàng nói với Trương Nguyên Minh:
- Chàng giúp thiếp hỏi thăm xem Đậu gia cho Đậu Chiêu bao nhiêu thêm trang được không?
- Nàng hỏi thăm chuyện này để làm gì?
Biết không liên quan đến nhà mình, Trương Nguyên Minh lười quan tâm, ngáp dài một cái rồi chui vào ổ chăn.
- Đậu gia đang quản lý việc mua bán giúp bộ Công. Các phòng đều có phủ đệ ở kinh thành. Đậu các lão thanh liêm, nghe nói không nhận bổng lộc. Nếu là một phần tư sản nghiệp của Đậu gia, chắc chắn không chỉ dừng ở ba mươi vạn lượng bạc...
Hắn lẩm bẩm rồi thiếp đi.
Ngụy Đình Trân vẫn như cái bánh nướng, mắt thấy sắc trời sắp sáng mới mơ màng ngủ, sau khi xử lý xong việc lặt vặt của phủ Cảnh quốc công thì nhanh chóng trở về phủ Tế Ninh Hầu.
Điền thị đang mệt mỏi uống cháo, thấy con gái trở về thì hỏi nàng đã dùng bữa chưa.
- Dùng rồi ạ!
Ngụy Đình Trân không thấy Đậu Minh, thắc mắc:
- Đậu Minh đâu? Sao không hầu hạ mẫu thân dùng bữa sáng?
Điền thị uể oải nói:
- Ta không phải mẹ chồng khó tính, khắt khe cái gì?
Ngụy Đình Trân vẫn không buông tha:
- Mẫu thân à! Nếu không phải Vương thị sắp đặt chuyện tỷ muội tráo đổi, sao Đậu Chiêu có thể trở thành thế tử phu nhân phủ Anh quốc công? Sao hồi môn của Đậu Chiêu có thể thuộc về Tống gia? Thượng bất chính hạ tắc loạn. Mẫu thân xem, mẫu thân không khắt khe với Đậu Minh, nhưng nó thì sao? Chẳng có tự giác của con dâu gì cả! Ngoại từ sớm tối thưa hầu, thời gian còn lại chạy mất dạng. Xem ra thói hư tật xấu đều học từ Vương thị kia.
- Giờ nó đã được gả vào nhà chúng ta, chính là người của nhà chúng ta. Mẫu thân không thể không quản nghiêm. Nếu nó làm ra chuyện gì mất mặt, người khác sẽ chỉ trỏ nhà chúng ta.
- Con thấy mẫu thân cứ dẫn nó theo bên mình, lúc nào cũng có thể dạy dỗ, không thể để nó như này được.
Điền thị nghe vậy thì lắc đầu:
- Ta không muốn nhìn thấy nó.
Ngụy Đình Trân bất lực vỗ trán.
Vú Kim không hổ là tâm phúc của Ngụy Đình Trân, ở bên nhẹ giọng góp lời:
- Thái phu nhân không biết đâu. Trong tiệc mừng thọ phu nhân Cảnh quốc công, người nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều đã có mặt, vậy mà sát giờ khai tiệc mới thấy phu nhân đến, hơn nữa còn nói ngài bệnh, phải hầu bệnh, rời tiệc từ sớm, khiến phu nhân Cảnh quốc công rất mất hứng, còn quở trách cô nhà chúng ta. Nếu ngài vẫn mặc kệ, không biết về sau sẽ thế nào nữa!
Điền thị sửng sốt:
- Thảo nào hôm trước mẹ chồng của Trân nhi phái người tặng dược liệu... - Trong lòng thoáng chốc dâng lên tức giận.
Vì sao mình "bệnh", người khác không biết, chẳng lẽ Đậu Minh cũng không biết?
Rõ ràng là lấy mình ra làm lá chắn, còn khiến con gái bị trách mắng!
Điền thị hạ quyết tâm, lập tức kêu vú hầu của mình: "Mau đi gọi phu nhân! Ta phải dùng bửa sáng, gọi phu nhân qua đây gắp thức ăn!"
Vú hầu nhanh chóng chạy đi
Ngụy Đình Trân cười hả hê.
Dám lừa ta, đừng trách ta độc ác.
Nhưng cứ nghĩ đến hồi môn của Đậu Chiêu là lại đau lòng.
Nàng nhịn không được nói với Điền thị:
- Mẫu thân biết không? Đậu Chiêu có mấy chục vạn lượng bạc sản nghiệp đó! Nếu không có mẹ con Vương thị chơi xấu, số bạc đó đã là của Ngụy gia. Không chỉ Bội Cẩn mà ngay cả đời con cháu sau này cũng không phải lo cơm ăn áo mặc...
- Nhiều vậy! - Điền thị vô cùng kinh ngạc.
- Đúng vậy! - Ngụy Đình Trân thở dài. - Tiếc là bị mẹ con Vương thị lừa... Có khi Vương thị đang cười trộm sau lưng chúng ta đấy!
Điền thị vỗ mạnh lên mặt bàn, thái độ kiên quyết vô cùng. Mà người ngày thường không có chủ ý như Điền thị, một khi đã hạ quyết tâm thì chín trâu mười hổ cũng kéo không lại.
Nhưng mà mẹ chồng không khắt khe với Điền thị nên bà cũng không biết dạy dỗ con dâu ra sao, thế là cố ý cho người đi hỏi thăm.
Những người được hỏi cho rằng quy củ càng nhiều, càng nghiêm khắc thì càng tốt. Từ dậy sớm hầu hạ mặc quần áo cho đến chuẩn bị chăn màn trước khi ngủ, từ chuyện lớn cho đến chuyện nhỏ, dong dài lằng nhằng, có tận mấy trăm điều.
Điền thị không chỉ viết giấy nhớ, còn mất hai ngày truyền những điều đó xuống, để Đậu Minh nghiêm túc làm theo.
Buổi sáng giờ Dần, lúc Điền thị rửa mặt, nàng phải ở bên cạnh đưa khăn, lúc Điền thị chải tóc, nàng phải ở bên cạnh lấy lược. Khi Điền thị dùng cơm, Điền thị nhìn món nào, nàng phải nhanh tay gắp món đó vào bát cho bà, nếu chậm một chút, Điền thị sẽ thao thao bất tuyệt giáo huấn đến đau đầu. Nàng muốn sang ngõ Liễu Diệp cũng bị Điền thị gọi về: "Có đưa con dâu nào suốt ngày ra ngoài thế không? Không ngồi một chỗ được à? Hay là cảm thấy ở trong cái nhà này phải quá tủi thân?"
Đậu Minh cho rằng Ngụy gia chỉ nhất thời tiếc chuyện của hồi môn, đành giả vờ như không nghe thấy, cắn răng hầu hạ Điền thị.
Nhưng hầu hạ mẹ chồng nào dễ dàng.
Chỉ mới hai ngày, Đậu Minh đã đau nhừ xương, đứng lên không nổi.
Vú Chu xót lòng mà không biết phải làm thế nào, chỉ có thể xoa bóp cho Đậu Minh lúc tối muộn.
Nhưng trong hầu hạ Điền thị dùng cơm trưa, Đậu Minh lỡ tay làm rớt thìa canh, khiến canh bắn tung tóe lên váy Điền thị.
* Canh độc: 耕 làm ruộng + 讀 đọc sách (NGƯ TIỀU CANH ĐỘC 漁樵耕讀: là 4 nghề mà ngày xưa khi về hưu ông cha ta thường chọn một để an thân hưởng nhàn, không tranh đua với đời nữa.)