- Chúng ta ra ngoài sảnh đi. Nông trang Đại Hưng đưa mấy cô nương tới, chúng ta cùng chọn vài đứa lanh lợi.
Bị tập kích trên đường nên Tố Tâm phải quay về phủ, việc chọn lựa a hoàn cũng bị hoãn.
Bên nông trang Đại Hưng không biết chuyện. Nhưng cơ hội tốt đột nhiên đổi quẻ khiến vợ của trang đầu nông trang vô cùng lo lắng. Qua mấy ngày, Di Chí đường báo tin, kêu nàng trực tiếp đưa mấy cô nương tới, nàng càng khẩn trương hơn.
Sợ Đậu Chiêu không hài lòng với người mình chọn, không nhận ai hết. Sợ mấy đứa nhỏ chưa rành việc đời, nói sai làm sai rồi bị mọi người cười chê... Nàng không thể không dặn dò cẩn thận. Người phải thẳng, mắt không cần đảo loạn, giọng không được quá lớn mà cũng không được quá bé. Mấy tiểu cô nương sống ở nông trang từ nhỏ, vốn đã được tổ tông kể lại phủ Anh quốc công hiểm hách cỡ nào, nay lại càng kinh hãi, tay chân cuống cả lên.
Khi Đậu Chiêu và Tố Tâm vào, mấy tiểu cô nương sợ trắng mặt, người cứng đờ như gỗ.
Đậu Chiêu khẽ cười, nhớ lại lần đầu tiên gặp Cam Lộ và Tố Quyên ở kiếp trước.
- Đều đến từ nông trang hả?
Nàng nhẹ nhàng hỏi vợ của trang đầu, mấy tiểu cô nương cũng bớt căng thẳng. Vợ của trang đầu giới thiệu:
- Hai đứa này từ nông trang của chúng ta. Đứa này từ nông trang Uyển Bình. Hai đứa này từ nông trang Lang Phường...
Tổng cộng là mười hai người. Tuổi tầm tám, chín. Tất cả đều đến từ các nông trang lâm cận kinh thành, hơn nữa tổ tiên mấy đời làm tá điền cho họ Tống, còn có trưởng bối từng phục vụ trong phủ Anh quốc công.
Đậu Chiêu rất vừa lòng, quyết định giữ lại hết, cũng nói:
- Tuy rằng số lượng a hoàn có giới hạn nhưng lúc ta vào kinh chỉ có mấy người Tố Tâm hầu hạ. Cứ coi họ như là a hoàn hồi môn của ta đi!
Nếu là a hoàn hồi môn thì tiền tiêu hàng tháng, quần áo bốn mùa đều sẽ trích từ hồi môn của Đậu Chiêu.
Vợ của trang đầu vui mừng khôn xiết, vội vàng khom gối.
Ban đầu chỉ muốn sáu người, giờ tất cả có thể ở lại. Thay vì cho rằng mấy tiểu cô nương này được phu nhân ưu ái, người ta sẽ khen nàng có thể diện trước mặt phu nhân.
Vợ của trang đầu thầm xuýt xoa: "Phu nhân lắm tiền thật, muốn bao nhiêu người hầu hạ là có bấy nhiêu người hầu hạ."
Sau khi giao người để Tố Tâm dạy bảo, Đậu Chiêu gọi vợ Cao Hưng vào, kêu nàng đi lấy kế ước bán thân của mấy tiểu cô nương.
Xong xuôi thì Tống Mặc cũng từ nha môn Binh Mã ti Ngũ thành về.
Đậu Chiêu hỏi hắn:
- Chàng sẽ quản lý luôn nha môn Binh Mã ti Ngũ thành à?
- Chỉ tạm thời thôi, bên Kim Ngô vệ vẫn là chính.
Tống Mặc để Đậu Chiêu giúp mình thay áo, hỏi đến việc chọn a hoàn:
- Nghe nói nông trang Đại Hưng đưa người đến, vừa ý nàng không?
- Thấy được lắm! Ta giữ lại tất cả.
Về phần chi phí sinh hoạt của a hoàn, Đậu Chiêu cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải nói với Tống Mặc.
Nếu Tống Mặc đã giao nội viện của Di Chí đường cho Đậu Chiêu, đương nhiên những việc như này sẽ để Đậu Chiêu quyết định. Hiện tại, điều hắn quan tâm nhất là sức khỏe của Đậu Chiêu.
- Sau khi ta đi, nàng còn nôn không?
Sáng nay mới ngủ dậy, nàng nôn đến mức trời đất quay cuồng, dọa Tống Mặc sợ ngây người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, Hắn vội ôm lấy nàng, không ngừng vỗ về.
- Không còn! - Đậu Chiêu cười đáp. - Sau khi chàng đi, ta ổn lắm. Ta hỏi vợ Cao Hưng, nàng ấy nói đây là biểu hiện bình thường, bảo ta không cần quá lo lắng, vài ngày tới có thể sẽ khó chịu hơn nhưng sau ba tháng chắc chắn sẽ ổn.
Tống Mặc do dự:
- Ta thấy vẫn nên mời cữu mẫu sang ngay thôi! Có trưởng bối như bà, ta mới yên tâm được.
Vì đã có kinh nghiệm nên Đậu Chiêu không lo lắng. Nhưng Tống Mặc ngoan cố như vậy, nàng đành phải nghe theo.
Sáng sớm hôm sau, Tống Mặc satng ngõ Tĩnh An ự.
May thay Đậu Thế Anh vẫn ở nha môn. Tống Mặc chỉ nói Đậu Chiêu không thoải mái, trong nhà lại không có trưởng bối, muốn mời cữu mẫu qua ở vài ngày. Cữu mẫu nghe vậy thì nhẩm nhẩm ngày, sau đó vui mừng khôn xiết, không đợi Tống Mặc nói hết câu đã đứng dậy.
- Ta đã biết. Ta lập tức cùng Trương Như đến phủ ở vài ngày. Con bận rộn công việc, không cần xen vào, tất cả đều giao cho ta là được.
Tống Mặc cứ lo cữu mẫu sẽ ngại, không muốn đến phủ Anh quốc công. Nhưnng bây giờ thấy cữu mẫu nhiệt tình đồng ý, lại nhớ họ Triệu có ơn thế nào với Đậu Chiêu, hắn vô cùng cảm kích, càng cung kính với cữu mẫu hơn.
Đậu Thế Anh về nhà, nghe bảo cữu mẫu muốn ở vài ngày bên phủ Anh quốc công thì kinh hãi, luôn miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cữu mẫu tươi cười, gợi ý cho Đậu Thế Anh.
Đậu Thế Anh ngẩn ngơ mãi thôi, nhưng sau khi hoàn hồn thì cứ cười ngây ngốc một mình. Lúc Tống Mặc tới đón, Đậu Thế Anh kéo Tống Mặc lại:
- Ta có mấy thứ tốt chuẩn bị cho cháu ngoại. Con bắt đầu tranh đua đi.
Trán Tống Mặc lấm tấm mồ hôi.
Đây là cái hắn có thể tranh đua được sao?
Nhưng nhạc phụ đại nhân đã mở miệng, hắn chỉ có thể cố gắng vâng vâng dạ dạ.
Bấy giờ, Đậu Thế Anh mới vui vẻ buông Tống Mặc ra, tiễn Tống Mặc, cữu mẫu và Triệu Chương Như ra cổng lớn.
Đậu Chiêu đã sắp xếp xong phòng cho khách. Mọi người gặp nhau, nói cười tới nửa đêm mới tan.
Sáng sớm hôm sau, cữu mẫu kêu phòng bếp nấu cháo củ cải, còn đặc biệt dặn phải cho thêm chút giấm vào cháo.
Đậu Chiêu ăn liền hai bát.
Tống Mặc đến đến nha môn Binh Mã ti Ngũ thành rồi mà tươi cười trên mặt vẫn chưa tan.
Một người nhạy bén cảm thấy đây là cơ hội để hỏi về Ngụy Đình Du:
- ... Không ngờ lại là huynh đê cột chèo với thế tử gia!
Tống Mặc ôn hòa nói:
- Ở phủ Anh Quốc Công, ta là thế tử. Ở Binh Mã ti Ngũ thành, ta là mệnh quan triều đình, gọi 'đại nhân' hoặc 'Tống thiêm sự' là được.
Nịnh hót qua trớn rồi.
Gã ngượng ngập vô cùng. Sau đó có người nói với gã:
- Ngươi có thấy Ngụy đại nhân cầu kiến Tống đại nhân không?
Gã biến sắc, lập tức chắp tay hành lễ:
- Mong huynh chỉ điểm cho tôi!
Người kia ngó nghiêng bốn phía, thấy không ai mới thì thầm:
- Nghe nói người Tống đại nhân cưới mới thực sự là đích nữ của Đậu gia. Ngụy phu nhân được coi là đích nữ bởi vì mẹ đẻ của nàng ta được phù chính. Trước khi xuất giá, Tống phu nhân không thân với Ngụy phu nhân, cũng vì lẽ đó mà Tống đại nhân càng khinh thường xuất thân của Ngụy phu nhân. Đừng quên Tống đại nhân chính là đích trưởng tử của phủ Anh quốc công.
Lần đầu tiên nghe được chuyện này, gã rất tò mò:
- Huynh còn biết gì không, nói tôi biết với!
Người kia cười cười, không lên tiếng.
Gã vỡ lẽ, vội đáp:
-Tôi sơ suất qua —— Lát nữa xong việc, chúng ta đi uống vài chén đi.
Người kia cười tủm tỉm:
- Hôm nay quấy rầy đại nhân rồi.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó đi hai hướng khác nhau.
※※※※※
Đậu Chiêu, cữu mẫu và Triệu Chương Như ngồi thêu thùa trên sập.
Cữu mẫu ân cần dạy nàng:
- Làm đồ cho trẻ con, sửa lại xiêm y cũ là được, ngoài ra cần bỏ đi phần vải thô ráp, tránh tổn thương da thịt non mềm... Chuyện sinh đẻ như bước chân vào quỷ môn quan... Qua ba tháng phải thường xuyên đi bộ quanh sân, tháng càng nặng càng phải vận động nhiều. Phi tần trong cung khó sinh hơn thôn phụ là vì thế đấy. Bà đỡ, bà vú cũng phải lựa chọn tốt, tránh để trẻ mới sinh bị hoảng sợ...
Triệu Chương Như mở to hai mắt, thỉnh thoảng lại liếc bụng Đậu Chiêu. Đậu Chiêu dở khóc dở cười, nhân lúc cữu mẫu và Tố Tâm mở hòm xiểng tìm xiêm y cũ, thì thầm nói:
- Tỷ cứ nói thẳng. Tỷ như vậy khiến người ta ngượng quá!
Triệu Chương Như dựa lên vai Đậu Chiêu, nói:
- Muội thật sự có thai à?
- Khả năng cao là thật. Phải đợi tháng nữa mời đại phu đến bắt mạch mới chắc chắn được."
- Muội lợi hại quá! - Triệu Chương Như dùng ánh mắt bội phục nhìn Đậu Chiêu. - Đại tỷ xuất giá hơn nửa năm mới có thai. Từ lúc muội thành thân tới giờ còn chưa được hai tháng đâu...
Đậu Chiêu không biết nên khóc hay cười.
Một tiểu a hoàn lặng lẽ đi vào, bẩm báo:
- Thưa phu nhân, có vị tự xưng Trần Tán Chi cầu kiến phu nhân ạ.
Trần Tán Chi, Trần Gia.
Hắn tới làm gì?
Đậu Chiêu quả quyết không gặp.
Tiểu a hoàn sợ hãi đáp vâng rồi lui xuống.
Triệu Chương Như ngạc nhiên hỏi:
- Trần Tán Chi là ai? Muội có thể gặp nam nhân bên ngoài ư? Thế tử gia nói gì không? Sao muội lại tùy tiện như vậy?
- Tùy tiện cái gì! - Đậu Chiêu véo má Triệu Chương Như. - Muội hào phóng tiếp đãi khách tới chơi mà lại bị coi là tủy tiền?
Triệu Chương Như nghiêng đầu, tránh tay Đậu Chiêu.
- Thế tử gia tốt với muội quá, chẳng bù cho nhị tỷ phu của tỷ! Nhị tỷ về nhà chơi mà hắn còn hậm hực. Mẫu thân rất phiền lòng vì điều đó.
Đậu Chiêu vô cùng kinh ngạc, đang muốn hỏi sâu hơn thì tiểu a hoàn kia lại vào:
- Thưa phu nhân, Trần đại nhân bảo rằng không gặp được phu nhân thì sẽ không đi, còn nói liên quan đến thế tử gia...
Trần Gia có tính toán gì?
Nếu liên quan đến Tống Mặc, hắn phải tìm Tống Mặc chứ, dù không gặp được thì cũng có thể tìm Nghiêm tiên sinh hoặc Trần Hạch. Chạy tới tìm nàng làm gì?
Đậu Chiêu nhíu mày. Giờ hắn đã là thiêm sự Trấn Phủ ti, mà nàng lại không dám dùng an nguy của Tống Mặc để cá cược, tuy hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định gặp Trần Gia ngoài sảnh.
Trần Gia mặc áo khoác tơ tằm vô cùng bình thường, cúi đầu cụp mắt. Nếu lẫn trong đám đông, chắc chắn sẽ không nhận ra hắn. Tuy hắn không có có vẻ lừng lẫy của Cẩm Y vệ nhưng lại khiến Đậu Chiêu như có điều suy tư, bất giác nhìn lâu hơn một chút.
Trần Gia kính cẩn hành lễ với Đậu Chiêu, khẽ thưa:
- Mấy ngày nữa, hoàng thượng sẽ đi Tây Uyển. Thế tử gia phải hầu bệnh quốc công gia nên không thể đi cùng. Rất có thể thế tử Đổng Kỳ nhà Quảng Ân bá sẽ chỉ huy Kim Ngô vệ, cùng hoàng thượng đi Tây Uyển. Phu nhân có biết?
Đậu Chiêu thất kinh, suy ngẫm mấy lượt mới hiểu được ẩn ý của Trần Gia.
Đây là một thế giới khác mà nàng không biết.
- Đổng Kỳ có thù cũ với thế tử gia?
Trần Gia thấp giọng:
- Đổng Kỳ không có thù với thế tử gia. Nhưng mười tám năm trước, khi mới chỉ là thế tử, Quảng Ân bá và Anh quốc công vô cùng thân. Sau này không biết vì điều gì, hai người trở mặt thành thù, cắt đứng quan hệ. Hơn nữa, Đổng Kỳ đã thắng thế tử gia trong hội săn mùa thu, cướp đi chức phó chỉ huy sứ Kim Ngô vệ từ tay thế tử gia...
Hắn kể cho Đậu Chiêu một số chuyện của Tống Mặc và Đổng Kỳ ở Kim Ngô vệ.