Sau khi tiễn Đàm phu nhân, Đậu Chiêu khẽ thở phào.
Buổi chiều giờ Dậu, Tống Mặc mới về.
Nàng kể cho hắn nghe về mục đích ghé thăm của Đàm gia trang, cũng hỏi đùa:
- Chàng lại làm gì thế? Ngay cả Đàm gia trang cũng phải chạy từ Chân Định tới kinh thành để thể hiện lập trường.
Tống Mặc bất đắc dĩ nói:
- Đàm gia trang lo nghĩ qua nhiều rồi. Chưa tính đến chuyện từng đưa than sưởi ấm ngày tuyết, chỉ riêng địa vị trung lập của họ trong giang hồ đủ để ta không vô duyên vô cớ động vào.
Đậu Chiêu đưa mắt nhìn quanh, thấy người hầu đều đã tránh ra ngoài mới nhỏ giọng hỏi:
- Ngũ cữu có dự định gì cho đứa trẻ kia không?
Chẳng lẽ con trai độc nhất của ông cứ sống ở Đàm gia trang như vậy?
Tống Mặc không đành lòng nói:
- Đây là ý của Ngũ cữu. Dù Tưởng gia nhất thời gió yên sóng lặng nhưng sẽ có ngày nổi lên phong ba, không ai biết về sau sẽ như thế nào. Nếu đứa trẻ kia có thể hóa nguy thành an thì chính là mệnh của nó, không cần phải gượng ép thay đổi, coi như vì lưu lại một giọt máu họ Tưởng."
Đậu Chiêu im lặng.
Có vẻ Tưởng Bách Tôn đã có kế hoạch cho tương lai của Tưởng gia, chỉ mong ông không phải loại người lý luận suông, có thể dẫn dắt Tưởng gia qua khỏi khốn cảnh này.
Nữ nhân có con rất dễ động lòng thương cảm những đứa trẻ khác. Tống Mặc tưởng Đậu Chiêu đang lo lắng cho đứa trẻ ở Đàm gia trang kia, nhẹ giọng an ủi:
- Trong cái rủi có cái may. Biết đâu là họa, đâu là phúc? Tình hình hiện tại của Tưởng gia vẫn rất gian nan, đứa trẻ kia ở lại Đàm gia trang sẽ an toàn hơn. Mà không phải nàng bảo giờ không thể quá vui quá buồn sao? Chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, dùng xong cơm tối, ta chơi cờ với nàng nha.
Tâm trạng của Đậu Chiêu tốt lên rất nhiều. Nàng cười hỏi:
- Cố Ngọc đi rồi à?
Tống Mặc ôm vai Đậu Chiêu đi vào gian trong.
- Ừ! Ta tiễn đệ ấy đến An Định Môn. Đệ ấy bảo là sẽ về trước khi sang năm mới.
Sau đó kể lại hoàn cảnh lúc đó.
Đỗ Duy phái một gia nhân đến bẩm báo:
- ... Năm trái lựu kia vốn là di vật của cha nuôi Trần Gia - Trần Tổ Huấn. Sau khi Trần Tổ Huấn qua đời, nhà họ Trần mất đi quyền thừa kế chức vị, con trai cũng bị kinh hãi rồi chết bệnh, chỉ còn vợ già của Trần Tổ Huấn sống với con dâu và một đứa cháu trai, lại có người của Cẩm Y Vệ thường xuyên đến đòi nợ nên gia cảnh ngày càng khó khăn. Sau khi Trần Gia nhận chức thiêm sự Trấn Phủ ti, nhà họ Trần bèn tìm tới, muốn nương nhờ y nhưng không có tiền. Thế là vợ già của Trần Tổ Huấn đưa chỗ lựu kia.
Chỉ cần liên quan đến Cẩm Y vệ, gia cảnh chắc chắc không bình thường.
Trần Gia khốn đốn mấy năm nay, suýt nữa còn bị cách chức. Hắn phải đút lót trên dưới, sớm đã tiêu hết những gì kiếm được trong lúc đi theo Trần Tổ Huấn, tuy sau này được Tống Mặc nói giúp nhưng nịnh bợ quan trên, kết giao đồng liêu đều cần dùng tiền, hơn nữa nhất định phải là tiền túi của mình. Chẳng khó để đoán ra tình cảnh nghèo xơ nghèo xác hiện tại.
Đậu Chiêu trầm ngâm hỏi:
- Không biết nhà họ Trần cam tâm tình nguyện hay là bất đắc dĩ?
Gia nhân thưa:
- Chắc là cam tâm tình nguyện ạ. Giờ nhà họ Trần coi Trần Gia như con trai, tiền đồ của đứa cháu trai còn phải nhờ cậy vào y!
Tống Mặc im lặng một lát rồi hỏi:
- Trần Gia nợ bao nhiêu tiền?
Gia nhân giật mình, thất thanh hỏi ngược lại:
- Sao thế tử gia lại biết Trần Gia phải vay tiền ạ?
Từ khi hay tin Đậu Chiêu có thể đã mang thai, tâm trạng của Tống Mặc vô cùng tốt, nghe vậy cũng không nghĩ gia nhân kia hỗn láo. Hắn nói:
- Lạ gì chứ! Tuy nhà họ Trần nghèo túng nhưng Trần Tổ Huấn cũng là thiên hộ Trấn Phủ ti, dẫu bị đồng liêu bỏ đá xuống giếng nhưng thái bình thịnh thế, dưới chân thiên tử, không thể làm ra chuyện quá khác người. Nếu đã trông cậy vào Trần Gia, sống cùng sống, chết cùng chết. Trần Gia đứng vững, nhà họ Trần mới bảo vệ được gia nghiệp. Còn Trần Gia rớt đài, sớm muộn gì nhà họ Trần cũng suy tàn theo, đương nhiên họ sẽ dồn sức giúp đỡ. Mà hiện tại ngoài chu cấp tiền thì nhà họ Trần không thể giúp được gì. Vừa nhìn qua nơi Trần Gia thuê và đồ đạc trong nhà là biết mấy năm nay hắn miệng ăn núi đá lở thế nào. Sao nhà họ Trần có thể không chu cấp tiền cho hắn chứ? Nhưng tặng lễ không tặng tiền, có thể thấy lỗ thủng này quá lớn, nhà họ Trần cũng không vá được.
Nói đến đây, khóe miệng Tống Mặc hơi nâng lên.
- Một khi đã như vậy, ta sẽ trả giúp hắn số nợ còn lại! Coi như mua năm trái lựu kia.
Gia nhân há hốc mồm.
Đậu Chiêu hỏi:
- Chàng thích lựu này à?
Tống Mặc nhìn Đậu Chiêu, khẽ cười:
- Lựu này tới rất đúng lúc, sao ta có thể không thích!
Hai má Đậu Chiêu lập tức đỏ bừng.
Tống Mặc gọi Trần Hạch vào:
- Ngươi bảo phòng kế toán trả giúp Trần Gia số nợ còn lại.
Trần Hạch thưa vâng.
Gia nhân lại nhịn không được lầm bầm:
- Trần Gia nợ hơn hai vạn lượng bạc đó...
Đậu Chiêu khiếp sợ:
- Sao lại nhiều thế?
Tống Mặc chẳng buồn nhíu mày, sắc mặt như thường, bảo Trần Hạch:
- Đến phòng kế toán lấy tiền đi!
Gia nhân kia rùng mình, cung kính hành lễ rồi lui xuống với Trần Hạch.
Tống Mặc đỡ Đậu Chiêu nằm dựa lên gối, nói:
- Trần Gia xã giao rộng như thế, nợ hai, ba vạn lượng bạc là hiển nhiên.
Sau đó cười đùa:
- Theo như tính toán của ta, ít nhất hắn cũng phải nợ đến năm, sáu vạn, không ngờ lại chỉ có hai vạn. Xem ra hắn qua nghèo, ngay cả bọn cho vay nặng lãi cũng không dám cho hắn vay nhiều. Giờ ta giúp hắn, không biết sau này hắn có dễ vay hơn không?
Đậu Chiêu bật cười:
- Chàng đang giúp hắn hay hại hắn vậy?
Tống Mặc nói thẳng:
- Quan tâm hắn làm chi! Dù là phụ mẫu cũng không thể dắt tay cả đời. Về sau xảy ra chuyện gì không liên quan đến chúng ta, chúng ta cũng không cần giải quyết giúp hắn.
Đúng vậy!
Đậu Chiêu bật cười.
Tống Mặc nói:
- Sáng sớm mai, ta sẽ mang chỗ lựu này đến chùa Đại Tướng Quốc để khai quang, sau đó đặt trên đầu giường chúng ta, nghe nói như vậy sẽ có nhiều con nhiều phúc.
Vừa nói, tay vừa mò vào áo của Đậu Chiêu, vuốt ve cái bụng phẳng.
- Khi nào có tin chính xác đây? Phải nhanh chóng mời cữu mẫu tới chăm sóc nàng mới được.
Bộ dạng nôn nóng của Tống Mặc chọc cho Đậu Chiêu cười một trận.
※※※※※
Thấy Trần Hạch đưa hai vạn lượng ngân phiếu, mặt Trần Gia lập tức tối đen như trời sắp mưa.
Hổ Tử không nhận ra, ôm tráp đựng ngân phiếu, đếm lại một lượt rồi hào hứng nói:
- Trần đại ca, hai vạn lượng ngân phiếu không thiếu một đồng. Chúng ta có thể trả hết nợ rồi, còn có thể mua lại tòa nhà trước kia, cũng không cần sợ bọn cho vay nặng lãi nữa...
Nói nửa chừng thì thấy khuôn mặt sa sầm của Trần Gia, Hồ Tử không khỏi kinh ngạc, giọng nhỏ dần đi:
- Sao vậy? Ngân phiếu có gì không ổn ạ? Ngân phiếu này do Trần đại gia - thuộc hạ của thế tử Anh quốc công mang đến. Đệ đã nhìn kỹ rồi, không giả một tờ nào. Hơn nữa, Trần đại gia còn bảo về sau có việc gì cứ tìm hắn. Chúng ta khó khăn lắm mới khiến ngao mở miệng, cuối cùng cũng thấy ngày lành, sao huynh lại không vui vậy?
Trần Gia đang rối rằm, nghe Hổ Tử nói mấy lời ngu thì tức giận quát:
- Ngươi não heo à! Người ta đưa ngân phiếu tức là muốn biến chuyện này thành mua bán, trả tiền rồi xong. Bảo ta có việc cứ tìm Trần Hạch tức là nhắc nhở chúng ta ít đến phủ Anh quốc công... Ngày lành? Một thiêm sự Trấn Phủ ti nho nhỏ đã là gì? Người ta chỉ cần nói một câu là được đấy thôi, ai biết sau này sẽ bị đuổi đi lúc nào?
Hổ Tử choáng váng, lắp bắp:
- Vậy... Vậy làm sao giờ? Trả lại hai vạn lượng bạc này ư?
Hai vạn lượng đó! Không phải hai ngàn lượng đâu! Dù bọn họ chắt chiu từng đồng thì cũng phải mất ba đến năm năm!
Hắn lẩm bẩm:
- Còn phải xem người ta muốn nhận lại không!
- Im ngay! - Trần Gia gào lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hổ Tử rụt vai.
Trần Gia buồn bực không thôi, đẩy mạnh cửa sổ.
Gió lạnh lập tức ùa vào.
Hắn rùng mình, đầu óc tỉnh táo lại không ít.
Hắn gặp được phu nhân thế tử Anh quốc công thì lập tức trở thành thiêm sự Trấn Phủ ti. Không chỉ đồng liêu, ngay cả cấp trên của cấp trên của cấp trên của hắn là Sử Xuyên còn gọi mình đến mắng vui: "Thằng ranh này! Thân với thế tử Anh quốc công như thế mà lại giấu ta. Nếu không phải thế tử gia nói tốt về ngươi, ta cũng không biết đâu!"
Lúc đó, hắn cảm thấy lời nói của phu nhân thật diệu kỳ.
Sau khi rời nha môn Cẩm Y vệ, hắn lập tức nghĩ cách lấy lòng phu nhân. Có lẽ điều phu nhân quan tâm nhất bây giờ là sinh con nối dõi, khai chi tán điệp cho phủ Anh quốc công. Vì vậy, hắn đã đi khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, thế rồi nhớ ra năm trái lựu ngụ ý nhiều con nhiều phúc kia... Nháy mắt nhận được hai vạn lượng, đủ tiền trả toàn bộ nợ!
Suy cho cùng, hắn được như ngày hôm nay đều vì số đỏ, ôm đúng chân nhờ đúng người.
Nếu có thể khiến phu nhân vui, không, khiến phu nhân vui thì phải thường xuyên xuất hiện trước mặt phu nhân. Nhưng nam nữ có rào cản, chưa chắc thế tử gia đã thích và cũng không chắc là phu nhân sẽ gặp hắn... Phải nghĩ cách làm việc giúp phu nhân... Phải khiến phu nhân hài lòng, cảm thấy ngoại trừ hắn, người khác đều vô dụng, mà cho dù được việc thì cũng không nhanh bằng hắn...
Phu nhân đang thiếu gì nhỉ?
Hắn tuyệt đối không để con đường này đứt đoạn!
※※※※※
Đậu Chiêu thiếu gì nhất?
Nàng cảm thấy mình thiếu nhất chính là a hoàn vừa ý.
Tố Tâm đỏ mặt:
- Hay là việc của nô tỳ lùi lại hai năm. Dù sao Triệu quản gia vẫn đang theo học Chung đại chưởng quỹ để quản lý sản nghiệp của phu nhân, không có thời gian ngay...
- Quản lý sản nghiệp của ta và hôn sự của hai người có gì xung đột? Chẳng lẽ tất cả thương nhân đều không thành thân? Cô đừng suy nghĩ nhiều. Hôn sự của hai người đã có Trần tiên sinh và Đoạn sư phụ giúp đỡ, hai người chỉ cần làm một đôi tân lang tân nương nhàn nhã thôi.
Tố Tâm thẹn thùng, cúi đầu lẩm bẩm gì đó. Đậu Chiêu không nghe rõ, cảm thấy Tố Tâm ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn. Nàng rất vui -- có lẽ Tố Tâm cũng mong được gả cho Triệu Lương Bích!