Cửu Trọng Tử

Chương 336: Báo tin



Lúc rời đi, Trần Gia liếc cửa lách của phủ Anh quốc công một lần.

Hai gia nhân nhìn hắn rồi thì thầm to nhỏ.

Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Hổ Tử chạy tới, vội hỏi: 

- Được không đại ca?

- Về rồi nói.

Trần Gia nghiêm mặt, bước nhanh rời ngõ phủ Anh quốc công.

Được không? Có lẽ hắn đã biến khéo thành vụng rồi!

Sắp đến tết, hoàng thượng đột nhiên muốn ở Tây Uyển vài ngày. Mỗi đội cấm vệ quân cử người theo hộ tống. Thế tử Quảng Ân bá tranh thủ cơ hội nhưng không có nghĩa là trong thời gian ở Tây Uyển, hoàng thượng sẽ bị y tẩy não, từ đó khiến thế tử Anh quốc công mất đi ân sủng. Nói không chừng thế tử Anh quốc công đã có kế hoạch từ trước. Hắn báo tin thế này chẳng khác gì làm trò hề, không những không chiếm được lòng tin mà có khi còn bị coi là loại hám lợi, phá hỏng ấn tượng tốt ban đầu với phu nhân.

Nhưng hắn buộc phải đi.

Nhiều ngày qua, hắn vẫn không nghĩ ra phu nhân cần gì, cũng không thể trơ mắt nhìn con đường khó khăn lắm mới có được bị đứt đoạn?

Chỉ đành lấy an nguy của thế tử làm cớ.

Quả nhiên phu nhân lập tức gặp hắn...

Hắn siết chặt nắm đấm.

Nếu hắn suy xét chu đáo hơn thì tốt rồi. Lần này quá lỗ mãng!

Trần Gia nghĩ đến gương mặt bình lặng như nước của Đậu Chiêu thì càng hối hận.

Đậu Chiêu không về phòng ngay mà lại đi về phía núi giả Thái Hồ cạnh đó.

Nàng ngồi ở đình hóng gió, nhìn Tê Hương viện xa xa.

Cây cối ở lầu thủy tạ xanh um tươi tốt. Các a hoàn đi lại dưới mái hiên, chỉ có thể nhìn thấy làn váy hồng hoặc xanh của họ qua kẽ lá. Còn có đình viện thâm sâu mang theo sắc màu u ám.

Đậu Chiêu cười khẩy.

Nàng ghé tai thì thầm với Tố Tâm.

Tố Tâm hoảng sợ: 

- Như vậy được không?

- Ông ta làm một, đừng trách ta trả mười. - Ánh mắt Đậu Chiêu lạnh băng. - Chẳng lẽ ngươi không biết ông ta đã làm gì với thế tử gia?

Tố Tâm cung kính đáp vâng, đỡ Đậu Chiêu xuống.

Đậu Chiêu lấy lại vẻ mặt tươi sáng, trở về phòng.

Triệu Chương Như hỏi: 

- Người họ Trần kia tìm muội làm gì?

Cữu mẫu đang sửa xiêm y cũng dừng tay, nhìn Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu cười khổ trong lòng, đáp: 

- Trần đại nhân có bạn ở Binh Mã ti Ngũ thành, muốn gặp thế tử gia nên tìm muội trước.

Triệu Chương Như khinh thường: 

- Hóa ra là đến cầu thăng quan phát tài!

Cữu mẫu nhẹ nhàng nhắc Đậu Chiêu: 

- Chuyện quan trường rất phức tạp. Đôi khi, rõ ràng là hắn xin mình, nhưng nếu mình không nhận lời thì sẽ đắc tội với người ta, còn nếu nhận lời lại thành ra tự kéo mình xuống nước. Đôi khi, rõ ràng là hắn đối đầu với mình, nhưng thời điểm mấu chốt lại đứng về phe mình, cùng mình vượt qua cửa ải khó khắn. Ta thấy thế tử là người trầm ổn, cũng rất tôn trọng con. Nhưng những việc này không thể lẫn lộn, nên nghe theo thế tử gia.

Đậu Chiêu liên tục gật đầu.

Cữu mẫu biết Đậu Chiêu là một đứa trẻ thông minh nên không nhiều lời, bảo Cam Lộ còn đang sửa dở mấy bộ xiêm y:

- Lát nữa mang về phòng ta rồi cắt tiếp.

Cam Lộ ngạc nhiên hỏi: 

- Cữu phu nhân không mang theo kéo ạ? Nô tỳ lập tức lấy cho phu nhân một cây.

- Không phải! Mấy ngày nay không nên động dao kéo trước mặt Đậu Chiêu.

Cam Lộ khẽ cười.

Triệu Chương Như hỏi: 

- Còn có quy tắc này ư? Sao con lại không biết?

Con gái lớn hơn Đậu Chiêu ba tuổi mà chẳng thể tự lập, sinh trong phú quý không biết phú quý, lười biếng không muốn học hỏi, gặp khó khăn thì cuống cả lên, không chịu động não. 

Cữu mẫu nghĩ vậy, tự dưng bực mình, nghiêm giọng khiển trách: 

- Ngoại trừ ăn thì con còn biết gì nữa?

Triệu Chương Như vội trốn sau lưng Đậu Chiêu, nhỏ giọng phản bác: 

- Ăn cũng là một môn học —— đây là phụ thân nói!

Đậu Chiêu bật cười.

Tiểu a hoàn cách mành cao giọng bẩm: 

- Thế tử gia đã về!

Cữu mẫu lườm con gái một cái rồi mới tươi cười đứng dậy.

Tống Mặc vào chào cữu mẫu rồi đi ngay. Tận đến khi dùng bữa tối, cữu mẫu và Triệu Chương Như trở về phòng cho khách, hắn mới quay lại phòng.

Đậu Chiêu vội hỏi hắn: 

- Chàng ăn cơm tối ở đâu? Ăn món gì? Ngon miệng không? Một mình ở ngoại viện làm những gì? Có phải rất buồn chán không?

Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng lập tức sửng sốt

Từ khi thành thân, chỉ cần rời nha môn là hắn lập tức ở bên nàng. Đây vẫn là lần đầu tiên báo một tiếng rồi ra ngoại viện như vậy.

Nữ nhân ở nội viện, nam nhân ở ngoại viện. Tới buổi tối, nếu nam nhân muốn nghỉ tại nhà chính, hai vợ chồng mới thấy mặt nhau. Có nhà thế gia nào không như vậy?

Nhớ lại kiếp trước, dù không có việc gì nhưng ngày nào Ngụy Đình Du cũng ra ngoài xã giao, luôn không có thời gian cho gia đình. Còn Tống Mặc, không chỉ là thiêm sự Kim Ngô Vệ, lại phải quản lý Binh Mã ti Ngũ thành, người cần gặp đếm không xuể, vậy mà mỗi ngày đều bên nàng...

Đậu Chiêu ôm lấy cánh tay của Tống Mặc, nói: 

- Cữu mẫu và biểu tỷ còn phải ở lại thêm một thời gian. Nếu chàng thấy nhàm chán thì rủ bằng hữu tới nhà hoặc ra ngoài uống rượu, đừng một mình cô đơn ở ngoại viện, ngay cả người nói chuyện cũng không có.

Tống Mặc lại cười: 

- Sao ta lại cảm giác như ai đó đang ghét ta ở nhà nhỉ?

Đậu Chiêu bật cười, giọng nói mềm như nước:

- Ai ghét chàng ở nhà! Không phải ta sợ chàng ở một mình sẽ buồn à?

Nghe vậy, Tống Mặc rung động đến tâm can.

- Ra ngoài xã giao có gì thú vị đâu, không phải uống hoa tửu thì chính là nghe hát, cãi cọ ồn ào, chẳng bằng ngồi ngốc trong nhà!

Đậu Chiêu nhớ đến mùi phấn xa lạ thoang thoảng trên người Ngụy Đình Du...

Xem ra các nam nhân ra ngoài xã giao đều tương tự nhau.

Nếu trên người Tống Mặc cũng có mùi như vậy...

Suy nghĩ lóe qua, trong tim Đậu Chiêu như có sóng cuộn biển gầm, nàng nhịn không được ghé vào chậu nôn.

Tống Mặc hoảng loạn ôm Đậu Chiêu.

- Sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Muốn gọi cữu mẫu không?

Đậu Chiêu khom lưng nôn mấy lần rồi mới nhận khăn lau miệng từ Tố Quyên. 

- Không cần đâu! Sớm muộn gì cũng sẽ không thoải mái, cữu mẫu nói đây là bình thường.

- À!

Tống Mặc bình tĩnh lại, nhận nước trà từ Cam Lộ, tự mình giúp Đậu Chiêu súc miệng, sau khi bế Đậu Chiên lên sập mới cười nói:

-  Thảo nào trăm sự đều đặt chữ "hiếu" lên đầu. Nuôi con nên người khó khăn quá!

Đậu Chiêu hờn dỗi nói: 

- Bây giờ chàng mới biết à? Phải đối xử với ta thật tốt đó!

Vừa dứt lời, mặt nàng lập tức đỏ bừng.

Sao mình lại nói vậy chứ? Mình đâu không phải cô nương mười bảy, mười tám tuổi, chẳng lẽ không nhận ra thật tình giả ý, thế mà còn muốn người ta làm bộ làm tịch hỏi han ân cần!

Tống Mặc lại thích nàng lơ đãng toát ra vẻ kiều mị như vậy. Đây chứng minh nàng cũng tin tưởng hắn, ỷ lại hắn, cho nên mới không kiêng dè gì khi ở với hắn.

- Ta đối chưa đủ tốt ư? - Hắn giả bộ khó xử cau mày. - Vậy nàng nói xem, ta phải đối xử với nàng thế nào mới được coi là tốt đây?

Đậu Chiêu quẫn bách, đột ngột đổi chủ đề: 

- Đúng rồi! Hôm nay Trần Gia tới tìm ta, bảo hoàng thượng muốn ở Tây Uyển mấy ngày, Đổng Kỳ chỉ huy Kim Ngô Vệ theo cùng. Chàng ở nhà sẽ không có vẫn đề gì chứ?

- Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương cãi nhau. Hoàng thượng giận dỗi muốn ở Tây Uyển mấy ngày, lịch trình chưa chốt, không chắc có đi không.

Tống Mặc khẽ cười, nói:

- Nhưng nàng đừng nói ra bên ngoài!

Đậu Chiêu trợn mắt há mồm.

Tống Mặc vẫn không buông tha, thì thầm bên tai nàng: 

- Nàng nói đi! Ta phải đối xử với nàng thế nào mới được coi là tốt đây?

Giọng điệu mờ ám kia khiến Đậu Chiêu mặt đỏ tai hồng. Nàng đẩy hắn:

- Mau đi rửa mặt rồi nghỉ sớm!

Tống Mặc cười ha hả, nhân cơ hội quấn lấy Đậu Chiêu, bắt Đậu Chiêu phải nói rõ.

Người hầu đã dần quen với chuyện thế tử gia thanh nhã cao quý gặp phu nhân thì như biến thành người khác, luôn thích nói lời trêu ghẹo. Tất cả đều cúi đầu cụp mắt, coi như không thấy gì.

Chẳng mấy chốc, Tống Mặc đã không khống chế được mình.

Đậu Chiêu vội đè tay hắn lại, nghẹn ngào: 

- Chàng đã hứa sẽ không làm bậy.

Tống Mặc sững người, lâu sau mới rút tay về.

Đậu Chiêu ngồi sát về cửa sổ.

Tống Mặc mất tự nhiên quay mặt đi, khẽ nói: 

- Ta đi rửa mặt đây.

Bấy giờ, Đậy Chiêu mới nhận ra hành động của mình như ghét bỏ Tống Mặc, như trốn tránh hắn.

Nàng kéo ống tay áo Tống Mặc, cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: 

- Ta sợ mình không nhịn được, thuận theo ý chàng...

Tống Mặc nghĩ đến dưới thân, từ cứng thành mềm, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là động tình... Như có dòng suối dịu nhẹ, mát lành chảy qua tim, khiến hắn không kiềm chế được cúi người ôm Đậu Chiêu, hôn nhẹ lên trán nàng.

Đậu Chiêu thở dài.

Tuy nhe nhưng Tống Mặc vẫn nghe thấy.

Hắn ngẩng đầu, hai mắt trong veo nhìn Đậu Chiêu: 

- Sao vậy?

Đậu Chiêu thấy bóng hình của mình trong mắt hắn.

Đây được tính là trong ta có chàng, trong chàng có ta không?

Nàng mê muội, vuốt ve khóe mắt hắn, lẩm bẩm: 

- Chàng đừng uống hoa tửu nữa...

Tống Mặc kinh ngạc, sau đó bật cười: 

- Được! Ta sẽ không bao giờ uống hoa tửu!

Hắn ôm Đậu Chiêu vào lòng.

Mặt Đậu Chiêu nóng bừng, chôn trong ngực Tống Mặc.

Dưới mái hiên, đèn lồng đỏ rực tung bay theo gió, chiếu sáng một khoảng rộng lớn.

Tin đồn nổi lên khắp Tê Hương viện.

"Các ngươi biết gì chưa? Quốc công gia không sống được bao lâu nữa."

"Chuyện này không nói đùa được đâu!"

"Ta không lừa ngươi. Hoàng thượng muốn ở Tây Uyển một thời gian, định mang thế tử gia theo nhưng quốc công gia bệnh, thế tử gia sợ quốc công gia đi lúc nào không biết... Chủ động xin hoàng thượng ở lại!"

"Không thể nào? Ta thấy sắc mặt quốc công gia hồng hào, không giống như bệnh sắp chết!"

"Ngươi biết cái gì! Đây chính là hồi quang phản chiếu. Không thì tại sao thái y của Thái Y viện chỉ kê mấy thang thuốc dưỡng khí bổ huyết?"

"Đúng ha! Thái y của Ngự Y viện bảo là quốc công gia bị nhiễm phong hàn, nhưng quốc công gia không ho, không sốt, nhìn thế nào cũng không giống bị nhiễm phong hàn... Chẳng lẽ thật sự như ngươi nói?"

Người kia càng nhỏ giọng: "Ta nghe nói bên Di Chí Đường đã mua rất nhiều hương nến và vải trắng..."

(*) Hồi quang phản chiếu: ví sự vật trước khi bị diệt vong sẽ có hiện tượng hưng vượng

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com