Lời của co ấy khiến tôi hoảng hốt cả ngày, đầu óc cứ lơ lửng như hồn lìa khỏi xác.
Mặt tôi đã bị hủy, cũng gần nửa năm rồi chưa gặp lại anh ta.
Vậy mà anh ta vẫn chưa quên tôi?
Si tình đến thế sao?
Tôi thất thần đến mức Khương Triều Sinh cũng nhận ra, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt đầy tủi thân.
"Người đó là ai vậy? Em vừa nhìn thấy anh ta liền như mất hồn."
"Kẻ thù."
Tôi lời ít ý nhiều: "Về sau anh tránh xa anh ta ra, càng xa càng tốt."
"Tại sao?"
Tôi im lặng một lúc, rồi nghiêm giọng nói rõ ràng từng chữ.
"Khương Triều Sinh, nếu anh dám chủ động tiếp cận anh ta, cả đời này em sẽ không bao giờ đến với anh.”
“Anh nhất định, nhất định phải tránh xa anh ta cho em."
23
Dù không chắc lời của chị gái xinh đẹp kia có phải là sự thật hay không, tôi vẫn muốn phòng ngừa từ trước.
Buổi trưa, mẹ gọi điện bảo tôi tối về nhà họ Cố ăn cơm.
"Cậu chủ cũng có mặt sao?"
"Có chứ, có chứ."
Mẹ cười tươi: "Ông chủ mang tôm hùm từ Úc về đấy, con thật có phúc, cậu chủ còn đích thân nhắc đến con, nói muốn con nếm thử."
Tôi im lặng, xoay xoay điện thoại trong lòng bàn tay, chủ động gọi cho Cố Du.
Giọng điệu dè dặt: "Cậu chủ, tối nay tôi có thể về nhà không?"
Không biết chỗ nào làm anh ta hài lòng, giọng anh ta nghe ra khá vui vẻ: “Được, tôi đã bảo dì Lưu chuẩn bị sẵn rượu trái cây độ nhẹ cho em, uống thử đi, sẽ không say đâu."
"Nhưng chắc tôi sẽ về hơi muộn, cậu chủ có thể đợi tôi không?"
Câu này thật ra đã hơi vượt giới hạn, nếu không có chuyện gì quá quan trọng, một đứa con gái của người giúp việc mà yêu cầu chủ nhân chờ…
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nhưng Cố Du không nổi giận, thậm chí chẳng hỏi tôi lý do, còn vui vẻ đáp.
"Được, trước khi về nhớ gọi điện cho tôi."
Lúc ấy, tim tôi chìm hẳn xuống đáy.
24
Tôi đi theo Cố Du từ năm mười tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ hồi anh ta còn là thiếu niên ai cũng ghét, đi đâu cũng gây chuyện đánh nhau, cho đến thời cấp ba cứ như sưu tầm bạn gái từng người một, tôi đều là người chạy theo sau dọn dẹp hậu quả.
Tôi hiểu anh ta còn rõ hơn bất kỳ ai khác.
Cũng biết rõ anh ta ghét nhất điều gì.
Tối hôm đó, tôi cố tình về rất trễ.
Cuộc gọi đầy sát khí của Cố Du vang lên, nhưng là một giọng nam bắt máy.
Cậu ấy nói chuyện rất lịch sự: "Minh Nguyệt đang tắm, anh có chuyện gì cần nhắn lại không?"
"Cậu là ai?"
Giọng cậu ấy hơi do dự, một lúc sau chậm rãi đáp: "Minh Nguyệt là bạn tôi."
"Các người đang làm gì?"
Cậu thiếu niên bị hỏi đến bực mình: "Nam nữ độc thân ở cùng nhau thì làm được gì, anh đoán xem, đồ thần kinh!"
Rồi cúp máy cái rụp.
Tôi ngồi bên cạnh, ôm mặt ngẩn người.
Cậu ấy bước đến, giơ điện thoại ra trước mặt tôi: "Chắc lát nữa anh ta đến đấy, cô Hứa, cô chắc chắn rồi chứ?"
Tôi gật đầu.
Cuối cùng, tôi bị Cố Du lôi ra khỏi chăn trong tình trạng trần truồng.
Đôi mắt phượng đẹp đẽ của anh ta như bốc hỏa, thở hổn hển, giọng trầm đè nén.
"Chỉ vì cái này mà em về trễ?"
"Đúng vậy!"
"Bao nhiêu lần rồi?"
"Tôi…"
"Tôi hỏi là bao nhiêu lần!"
"Cũng chỉ ba, bốn lần thôi."
Tôi rụt rè kéo lấy chăn: "Anh tình tôi nguyện, chỉ là cách giải tỏa cảm xúc thôi mà…"
"Hứa Minh Nguyệt!"
Bàn tay đang siết lấy má tôi của anh ta đột ngột buông ra, rồi còn ra vẻ ghê tởm, chà chà lên tay áo, giận dữ đá mạnh vào cạnh giường, sải bước bỏ đi.
Không buồn quay đầu lại.
Có lẽ trong lòng còn đang khinh thường chính mình vì đã tốn thời gian cho một kẻ ghê tởm như tôi.
Cậu thiếu niên bên cạnh nheo mắt cười: "Trông anh ta giận ghê đấy."
"Liên quan gì tới cậu."
Tôi mất kiên nhẫn, lôi ra số tiền còn lại ném về phía cậu ấy: "Cút."