Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa
20
Cặp này chắc cũng hẹn hò được nửa năm rồi.
Chị gái này đúng là có bản lĩnh.
Tôi vô thức nhìn cô ấy thêm vài lần, thấy cô ấy mỉm cười hiền hòa, dù đang đứng dưới tán cây, vẫn kiên nhẫn che ô cho Cố Du.
Mặt ô nghiêng về phía anh ta, chẳng mảy may quan tâm đến ánh nắng rải rác hắt lên mặt mình.
Còn Cố Du thì chẳng dễ chịu như vậy.
Ánh mắt anh ta lười biếng liếc tôi hai cái, rồi dừng lại nơi chiếc khẩu trang tôi đang đeo.
"Xấu như vậy mà cũng có người dính lấy, đúng là không kén chọn thật."
Khương Triều Sinh lập tức tức giận, định bước lên tranh luận, nhưng tôi vội giữ chặt anh ấy lại.
"Anh đừng kích động."
Anh ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt đẹp đẽ đầy tủi thân khiến tôi nghẹn lời.
Chị gái kia liền lên tiếng hòa giải: "Đã sáu, bảy tháng không gặp Minh Nguyệt rồi, sao không về nhà một lần?"
"Em bận học bài…"
"Có gì mà bận chứ."
Cố Du cười khẩy: "Chắc là đang yêu đương, yêu rồi thì cái gì cũng quên luôn."
"Nói vậy không hay đâu."
Chị gái xinh đẹp nhíu mày, không tán đồng, định ngăn lời anh ta.
Cố Du cúi đầu liếc cô ấy một cái, rồi khẽ nhếch môi: "Tính ra, cũng sáu tháng rồi."
"Chán thật, chia tay thôi."
"Cố Du…"
Nói xong câu đó, anh ta không thèm liếc cô ấy một cái, quay đầu bước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi lướt qua tôi, ánh mắt anh ta dừng lại nơi bả vai tôi đang chạm vào Khương Triều Sinh, sắc mặt tối sầm thêm mấy phần.
21
Tôi thật sự không ngờ lại đụng phải cảnh này.
Chị gái xinh đẹp ấy bị Cố Du làm cho sốc, đôi mắt to bỗng chốc trở nên trống rỗng, như sắp khóc đến nơi.
Tôi vội vàng chạy đến đỡ cô ấy vào một quán cà phê bên cạnh.
"Anh ta là đồ khốn, chị đừng buồn vì loại người đó."
"Tôi không sao."
Cô ấy lắc đầu, ánh mắt trầm xuống: "Anh ta chia tay tôi, tôi cũng chẳng thể tìm được một thiếu gia giàu có như vậy nữa.”
“Anh ta chỉ cần tiện tay rút một ít từ kẽ ngón tay thôi cũng đủ trả viện phí cho bà ngoại tôi cả năm rồi."
Cô ấy thở dài, lẩm bẩm: "Cũng không biết Cố Du cho tôi bao nhiêu phí chia tay đây…"
Chị gái xinh đẹp này… Còn là thuộc phái thực dụng.
Tôi liền chỉ cho cô ấy một chiêu.
"Chị gái à, bây giờ cứ đến trước cổng nhà họ Cố mà khóc, càng to càng đau lòng càng tốt.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Cứ nói là chị không muốn chia tay, chị yêu anh ta, yêu đến mức có thể làm bất cứ điều gì, nếu buộc phải chia tay thì sẽ c.h.ế.t trước cửa nhà họ!"
"Như vậy liệu có…"
"Chị gái trước đó cũng làm thế, Cố Du tăng phí chia tay lên gấp năm lần."
"Được!"
Cô ấy lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa ra đến cửa lại quay lại, dừng bước, nhìn tôi đầy lo lắng.
"Minh Nguyệt, dạo này em nên cẩn thận với Cố Du một chút.”
“Lúc trước anh ta bị ốm, em biết không, trong lúc mê man vì sốt cao, anh ta gọi tên em không dưới mấy lần.”
“Gần đây ai lỡ nhắc tới em trước mặt anh ta, sắc mặt đều rất khó coi, chị cảm thấy anh ta đang có ý đồ gì đó, em phải cẩn thận đấy."
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com