Cố Du đã chẳng còn để mắt đến tôi, mẹ tôi thì ngày nào cũng xoay quanh em trai, gần như chẳng quan tâm gì đến tôi nữa.
Tôi cũng chẳng buồn để tâm.
Bấy nhiêu năm đi theo Cố Du, chỉ cần là tiền anh ta vung ra từ kẽ tay cũng đã là con số lớn.
Tôi hồi tưởng lại những gì học được từ anh ra ở kiếp trước, đăng ký tài khoản chứng khoán, chơi thử hai ngày, cơ bản cũng nắm được cách vận hành, tiền trong tay tôi chỉ còn là những con số nhảy múa.
Nhìn chằm chằm vào màn hình đỏ xanh lẫn lộn, tôi lại không kìm được mà nhớ về kiếp trước.
Thật ra tôi và Cố Du từng có một đoạn thời gian khá yên bình.
Lúc mới kết hôn, anh ta đưa tôi quản lý một chi nhánh, tận tay dạy tôi cách vận hành, rút ra từng cọc tiền để tôi rèn luyện.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Anh ta dạy tôi rất nhiều điều, toàn là những thông tin mà bao người ngoài kia có nằm mơ cũng không biết… Cổ phiếu, quỹ đầu tư, chứng khoán, thậm chí là những ngành đứng đầu của ba mươi năm tới, anh ta nói hết cho tôi, không giữ lại gì.
Đáng tiếc vài năm sau, anh ra đòi có con, chê tôi quá bận rộn, không chịu phối hợp, anh ấy lập tức lấy lại mọi thứ, cũng từ đó quan hệ chúng tôi trở nên căng thẳng.
Tôi khẽ nhắm mắt, không muốn nghĩ thêm.
Giờ tôi không thiếu tiền, cũng chẳng còn mong chờ tình thân, điều tôi quan tâm nhất là học hành, mỗi ngày đều cắm đầu vào đống bài tập, viết hết lượt này tới lượt khác, sợ mình bỏ sót bất kỳ kiến thức nào.
Khương Triều Sinh thường xuyên nhắn tin cho tôi.
Lúc thì là một đàn kiến đang chuyển nhà, lúc là con mèo tha chuột trên đường, có khi lại là ông chú bán kẹo hồ lô, thậm chí là vầng trăng tròn trên trời.
Tôi không trả lời, anh ấy vẫn nói chuyện một mình rất vui vẻ.
Cuối cùng tôi chịu không nổi: [Anh không cần ôn thi đại học à?]
Anh ấy có vẻ hơi tủi thân: [Em thấy tôi phiền rồi đúng không?]
Tôi cắn môi: [Không phải ý đó…]
Anh ấy gửi vội một câu thơ cổ: [Hải thượng minh nguyệt, cộng triều sinh.]
[Mẹ tôi đặt tên tôi theo câu thơ này. Lần đầu thấy em ở cấp hai, tôi liền nhớ đến câu đó, trong đó có cả em nữa, tôi thấy như là định mệnh.]
[Chỉ muốn nói vậy thôi, không có ý gì khác… Nếu em không thích, sau này tôi sẽ không gửi nữa.]
Hải thượng minh nguyệt, cộng triều sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cúi đầu nhắn lại: [Em rất thích câu thơ đó.]
Tâm tình của anh ấy lập tức bừng sáng, gửi icon nhảy nhót lăn lộn, còn giơ tay tạo hình "V" chiến thắng.
Tôi nhịn không được, bật cười thành tiếng.
19
Kỳ thi đại học, chọn nguyện vọng, rồi nhập học, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Khương Triều Sinh giúp tôi khiêng vali hành lý lên ký túc xá, còn cẩn thận mở từng món đồ trong đó ra sắp xếp lại, ngay cả mấy mô hình nhân vật cũng bày biện chỉnh tề.
Tôi khoanh tay đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ kiên nhẫn của anh ấy, lại nghĩ đến thái độ không từ chối cũng chẳng chấp nhận của mình… Đúng là kiểu "tra nữ".
Tôi uể oải xoa thái dương.
Tôi thừa nhận mình có tâm lý trốn tránh.
Dù sao chuyện kiếp trước quá bi thảm, bi thảm đến mức gần như hủy hoại toàn bộ linh hồn của anh ấy, đến giờ nghĩ lại, tim tôi vẫn run rẩy.
Nhưng anh ấy thì cứ không ngừng tiến về phía tôi, thậm chí là lao đến, cứ nhất định phải kéo tôi lại gần bằng được.
Điều đó khiến tôi thật sự không biết nên làm gì mới đúng.
Đứng trước kệ hàng siêu thị, tôi lấy một chai Coca lạnh, nghĩ ngợi một lúc, rồi lại đổi sang chai ở nhiệt độ thường.
Khương Triều Sinh đang chờ tôi trước cửa siêu thị.
Anh ấy che chiếc ô màu hồng nhạt, vụng về nghịch cái hộp nhạc trong tay, không biết đã ấn nhầm nút nào mà phát ra tiếng cưa điện chói tai.
Mồ hôi trên trán anh ấy lấm tấm lăn xuống, gấp đến độ luống cuống tay chân.
Tôi bước tới, tắt hộp nhạc, nhét lại vào ba lô.
Đứng dưới bóng râm anh ấy che cho tôi, tôi đưa chai Coca qua.
"Bao giờ anh dọn hành lý?"
"Không vội…"
"Minh Nguyệt?"
Tôi ngẩn người quay lại.
Là Cố Du và bạn gái anh ta, đang đứng dưới tán cây.