Tôi vừa đứng dậy định rời đi, nhưng mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng sụt sùi khe khẽ.
Bước chân khựng lại, tôi chần chừ quay đầu.
—— Khương Triều Sinh đang khóc.
Ngay trước mặt một người xa lạ như tôi.
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn những giọt nước mắt to tròn lăn dài từ khoé mắt anh ấy, như có ma lực điều khiển, tôi giơ tay chạm nhẹ lên má anh ấy,
"Anh sao vậy?"
Anh ấy hít mũi, khẽ lắc đầu: "Không sao đâu."
"Vậy em đi nhé."
Tôi còn chưa kịp đứng dậy, vạt áo đã bị Khương Triều Sinh nắm lấy.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nghẹn lại, khàn đặc.
"Tôi chỉ thấy mình quá vô dụng.”
“Gã ta nói với tôi những lời như thế mà tôi không dám phản kháng.”
“Thậm chí không dám làm vỡ một cái ly… Bởi vì tôi biết mình không có tiền đền nổi."
Tôi rũ mắt, không nói gì.
Không nhận được phản hồi, ánh mắt Khương Triều Sinh càng thêm bối rối, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm áo tôi một lúc, rồi như sực nhớ ra điều gì, vội buông ra.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý…"
"Không sao đâu."
Tôi ngắt lời anh ấy, quơ quơ điện thoại trước mặt anh ấy: "Thêm WeChat nhé?"
Anh ấy vội vàng lấy điện thoại ra, nâng hai tay đưa cho tôi như thể đang dâng vật báu, ngồi khoanh chân giống như một chú cún to ngoan ngoãn, mắt đỏ hoe, môi mím lại, thoạt nhìn vừa ngoan vừa ngây thơ.
Cảm giác kỳ lạ trong tôi lại càng rõ rệt: "Anh biết em sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ấy hơi đỏ mặt: "Em là người nổi tiếng ở trường, ai mà không biết."
"Nhưng em lại không nhớ là trường có tôi."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Thời cấp hai, lúc đó ngoài việc học thì tôi chẳng biết gì, em không nhớ cũng đúng thôi."
Thì ra anh ấy đã biết tôi từ thời cấp hai.
Nhưng ở kiếp trước, anh ấy chưa từng nói chuyện này với tôi một lần nào.
Tôi nhấn đồng ý kết bạn, lướt qua trang cá nhân trống trơn của anh ấy, nhẹ giọng khuyên anh ấy.
"Anh còn trẻ, không có tiền là chuyện bình thường, đừng tự trách, sau này rồi sẽ khá lên thôi.”
“Đừng buồn vì mấy chuyện này."
"Ừm."
Anh ấy mím môi: "Tôi chỉ thấy mình quá bất lực, người tôi muốn bảo vệ lại không thể bảo vệ được… Ngược lại cần em bảo vệ tôi."
Anh ấy nhỏ giọng nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn em! Bạn học Hứa."
Còn tôi thì đứng yên tại chỗ, không nói được câu nào.
17
Thế nào mới gọi là bất lực?
Là tận mắt thấy tôi bị Cố Du lôi đi, bị nhét vào xe, còn bản thân thì bị vệ sĩ khống chế, gào đến rách họng cũng chẳng đổi lại được một ánh nhìn của anh ta, có tính không?
Dốc hết sức đưa tôi chạy trốn đến sân bay, nghe thấy tiếng loa phát thanh gọi lên máy bay, nhìn thấy chiếc phi cơ ánh bạc vừa hạ cánh.
Lòng tràn đầy hy vọng, nhưng lại bị vệ sĩ ấn vai xuống, kéo trật khớp cả tay, có tính không?
Là trong căn phòng bao ở quán bar, không còn lối thoát, phải quỳ xuống van xin Cố Du tha cho tôi, cuối cùng đưa lưỡi ra, l.i.ế.m lên đôi giày của anh ta, có tính không?
Nếu những điều ấy đều được gọi là bất lực, thì kiếp trước, chính tôi đã kéo Khương Triều Sinh rơi vào địa ngục.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, từng đợt lạnh buốt chạy dọc đầu ngón tay, móng tay nhợt nhạt.
Tôi không nhắn lại cho anh ấy, tôi quay người bỏ đi, bước chân vội vã như trốn chạy.