Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 5



14

Tôi không chủ động can thiệp vào cuộc sống của Khương Triều Sinh.

Chừng nào chưa chắc chắn rằng Cố Du đã thật sự mất hứng thú với tôi, tôi sẽ không lôi kéo anh ấy vào ván cờ này.

Nhưng hôm đó, khi thấy anh ấy bị một gã đàn ông nồng nặc mùi rượu gây khó dễ trong khách sạn, tôi thật sự không thể nhịn nổi.

Gã đàn ông đó đòi miễn phí hóa đơn.

Khương Triều Sinh vẫn giữ lễ độ: "Việc này cần quản lý quyết định."

Vừa định quay đi, sắc mặt gã ta kia đã thay đổi.

Một ly rượu vang tạt thẳng vào mặt anh ấy, miệng buông lời thô tục.

"Kêu cái gì mà kêu? Tên tiểu bạch kiểm c.h.ế.t tiệt, định trèo cao sao?"

"Mày không biết soi gương mà xem mình là cái thá gì sao?"

Mặt anh ấy dính đầy chất lỏng đỏ như máu, nhưng lại tái nhợt đến đáng thương, Khương Triều Sinh siết chặt nắm tay, rồi lại buông ra hết lần này đến lần khác, gân tay nổi lên rõ rệt.

Nhưng chỉ cần liếc qua mâm đồ ăn đắt tiền trên bàn, anh ấy rốt cuộc vẫn cúi đầu, bước chân lảo đảo định rời đi.

Tôi túm lấy cổ tay anh ấy.

Đứng trước mặt gã đàn ông đó, tôi nhướng mày chế giễu.

"Người cần soi gương là ông mới đúng.”

“Người ta trẻ tuổi lại đẹp trai, còn ông có gì?”

“Hơn bốn mươi tuổi rồi, đi ăn còn đòi miễn phí, không biết xấu hổ à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mày—"

Gã ta tức đến mức mặt cũng run rẩy, lớp mỡ trên mặt cứ rung bần bật, trông thật sự buồn cười.

Gã ta giơ nắm đ.ấ.m định lao về phía tôi.

Khương Triều Sinh lập tức chắn trước mặt tôi, không chút do dự.

15

Tôi không lo lắng về gã đàn ông đó.

Tôi từng đi cùng Cố Du đến đây nhiều lần, quản lý ở đây rất quen mặt tôi, dù hiện giờ tôi đã bị hủy dung, ông ta cũng không dám trơ mắt nhìn tôi bị đánh.

Nhưng phản ứng bản năng của Khương Triều Sinh lúc ấy lại khiến tim tôi nhói lên.

Đợi khi gã đàn ông bị bảo vệ khống chế kéo đi, miệng vẫn không ngừng buông lời bẩn thỉu như "Tiểu bạch kiểm", "đồ vô liêm sỉ".

Tôi cau mày, vung tay xua đi mùi rượu nồng quanh mũi, quay lại nhìn Khương Triều Sinh đang ngồi thẫn thờ trên bậc thềm.

Tôi bước đến ngồi xuống cạnh anh ấy, đưa chai nước khoáng chưa mở nắp cho anh ấy.

Nhẹ giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Khương Triều Sinh mỉm cười, nhưng gương mặt lại hiện rõ nét thất vọng.

Giọng anh ấy trầm thấp: "Tôi không sao."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh ấy mở giao diện mã QR trên điện thoại, đưa đến trước mặt tôi: "Có thể kết bạn không?”

“Sau này tôi sẽ mời em một bữa để cảm ơn."

Tôi day day ngón tay cái rồi đáp: "Không cần đâu, chỉ là tiện tay thôi."

Anh ấy buông tay, chán nản đặt điện thoại xuống.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com