Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 4



11

Ba năm bị giam cầm trong nhà họ Cố, Cố Du không cho bất kỳ ai nói chuyện với tôi.

Những người ra vào đều như đeo mặt nạ, dưới hàm răng nanh đáng sợ là ánh mắt đen ngòm.

Phía sau camera giám sát luôn có người theo dõi tôi, mỗi khi tôi tỏ ra thích thứ gì, hôm sau nó lập tức biến mất khỏi biệt thự.

Hoa hồng, cá vàng, mô hình Doraemon… Thậm chí chỉ là một cọng cỏ ba lá.

Biệt thự trống hoác, lạnh lẽo như một ngôi nhà ma.

Vô số ngày đêm, tôi chân trần ôm gối ngồi ở góc tường, lắng nghe tiếng gió núi thổi về, khi đầu ngón tay vô thức chạm vào ren váy ngủ, tôi khẽ vuốt nhẹ, rồi vội vàng buông ra—

Cố Du đã hủy hoại tôi toàn diện, từ thể xác đến tinh thần, từ thế giới bên ngoài đến từng giới hạn tâm lý, anh ta biến tôi thành một kẻ điên, chỉ biết làm mọi thứ để lấy lòng anh ta.



Chỉ cần nhớ lại hình ảnh đó thôi, tim tôi đã đập liên hồi, hoảng sợ đến không thể thở nổi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi hít một hơi thật sâu, cố dằn lòng, lặp đi lặp lại trong đầu:

"Sẽ không xảy ra chuyện đó nữa… Nhất định sẽ không!"

12

Dù tôi đã cố lặp lại bao nhiêu lần, cũng không thể ngăn bánh răng số phận khớp chặt lại và kéo câu chuyện quay về đúng quỹ đạo ban đầu của nó.

Lần đầu tiên tôi gặp Khương Triều Sinh ở kiếp này, anh ấy đang mặc đồng phục phục vụ, đứng bên cạnh bàn, tay buông thẳng lễ phép, chờ đợi mệnh lệnh từ Cố Du.

Tôi đứng bên cầu thang, xuyên qua đám đông hỗn loạn mà nhìn anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng trai ấy có hàng mi rũ nhẹ, sống mũi cao, đeo một cặp kính gọng đen nặng trịch nhưng chẳng hề che giấu được ánh mắt trong veo.

Vóc dáng cao gầy, bộ đồng phục phục vụ trên người anh ấy lại toát lên vẻ cấm dục nhã nhặn, kết hợp cùng sự non nớt của một học sinh cấp ba, khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi viển vông.

Anh ấy lẽ ra sẽ trở thanh thiên chi kiêu tử.

Nếu tôi không bước vào cuộc đời anh ấy.

13

Khi Cố Du vừa giành lại tôi, Khương Triều Sinh vẫn là chàng trai mang trong mình lòng tự tôn rực cháy, niềm kiêu hãnh của một sinh viên top đầu khiến anh ấy nhiều lần liều mạng đến tìm tôi, dù đầu rơi m.á.u chảy cũng không từ bỏ.

Trong đêm tối mịt mùng, trên bãi cỏ biệt thự, anh ấy vuốt mái tóc rối bời của tôi, nhẹ nhàng an ủi hết lần này đến lần khác.

"Minh Nguyệt, đừng sợ, anh đến rồi, anh sẽ đưa em đi... Đừng sợ."

Trên người anh ấy vương đầy cỏ rác khi chui rào, vết thương do hàng rào cứa vào, mùi khét nhẹ từ cú sốc điện vừa trải qua.

Đôi mắt anh ấy tràn đầy nhiệt huyết và chân thành, lấp lánh như muôn sao giữa đêm đen.

Nhưng cũng chính anh ấy, sau đó lại cùng đường tuyệt lộ, tuyệt vọng đến mức phải quỳ rạp xuống nền đất như con chó, thè lưỡi l.i.ế.m vết rượu vương trên đôi giày da.

Bờ lưng thẳng tắp của thiếu niên ấy bị quyền lực bẻ gãy, sự kiêu hãnh từng có bị mài mòn, chỉ còn lại trái tim c.h.ế.t lặng và nỗi đau vô tận.

"Khương Triều Sinh..."

Tôi lặng lẽ gọi tên anh ấy, từng chữ, từng âm, chăm chú nhìn vẻ trẻ trung khí thế của anh ấy lúc này.

"Em nhất định sẽ thay đổi kết cục đó."

"Dù phải c.h.ế.t cũng không tiếc."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com