Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 3



8

Lúc rời khỏi nhà họ Cố, mẹ dúi cho tôi 200 tệ, bảo tôi mua gì ngon mà ăn, đừng để bản thân phải chịu thiệt.

Tôi gấp tờ tiền lại, nhét vào túi áo.

Chú quản gia bảo tài xế đưa tôi đi.

Ngồi ở ghế sau, tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy mẹ liên tục vẫy tay, mắt hơi đỏ, tôi cúi đầu, lảng tránh ánh nhìn.

Thật ra mẹ đối xử với tôi cũng không tệ… Nếu không có em trai.

Vì tương lai của em trai, bà nịnh nọt lấy lòng Cố Du, thậm chí không ngần ngại từ bỏ tôi.

Có một lần, tôi vừa khóc vừa cầu xin bà: "Con muốn chạy trốn, con không muốn ở lại đây nữa..."

Bà mất kiên nhẫn, tát tôi một cái choáng váng.

"Con không thể nghĩ cho em con sao? Con bỏ đi rồi, nó ở công ty nhà họ Cố phải sống thế nào?"

"Cậu chủ Cố đối xử với con đâu có tệ, quần áo đẹp, đồ đạc không thiếu, còn muốn gì nữa!"



Ngón tay tôi xoay xoay trên đầu gối, hơi thở nóng hổi đọng lại dưới lớp khẩu trang, có phần ngột ngạt.

Tôi khẽ chạm vào vết sẹo gồ ghề sau lớp khẩu trang.

Vừa xấu xí vừa đáng sợ, nhưng giờ lại là tấm khiên vững chắc nhất của tôi.

Được sống lại một lần, tôi muốn chăm chỉ học hành, nghiêm túc đến lớp, yêu một người thật lòng… Sống một cuộc đời đúng nghĩa.

9

Là con gái người giúp việc nhà họ Cố, nhưng tôi cũng được học trường quý tộc.

Lớp học có đủ kiểu người, thiếu gia tiểu thư nhà giàu, học sinh nhà nghèo nhờ học bổng, còn có cả những người như tôi, dựa vào quan hệ để chen chân vào, hy vọng vươn lên.

Tôi lặng lẽ lấy sách vở ra sắp xếp gọn gàng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ưu Ưu ngồi phía sau chọt nhẹ vào vai tôi, lo lắng hỏi.

"Minh Nguyệt, cậu bị bệnh à? Sao lại đeo khẩu trang?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lớp học rất yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy, đồng loạt ngừng tay, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi kéo khẩu trang xuống một nửa, đối diện cả lớp, để lộ vết sẹo gớm ghiếc.

Không ngoài dự đoán, tôi nghe thấy tiếng hít khí lạnh phát ra từ bọn họ.

"Không cẩn thận, bị thương thôi."

Tôi kéo khẩu trang lên lại, mỉm cười giải thích.

Ưu Ưu mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, lắc đầu mà không nói lời nào.

10

Học cùng tòa với Cố Du, chuyện chạm mặt là điều khó tránh.

Anh ta dẫn theo một nhóm người ồn ào bước qua, ánh mắt lướt nhẹ qua mặt tôi.

Tôi nghe thấy tiếng cười khẩy.

Bạn gái anh ta kéo tay áo anh ta lại.

"Cố Du, Minh Nguyệt ở đằng kia kìa, chào hỏi một tiếng đi?"

"Chào hỏi cái gì?"

Anh ta cau mày khó chịu: "Cô ấy xứng sao?"

Cô gái đó không nói gì nữa, tôi cũng lặng lẽ lùi hai bước.

Cả nhóm người đến rồi đi trong ồn ào, để lại sau lưng một đống lời đàm tiếu.

Tôi nhìn những dấu giày hỗn loạn trên nền đất một lúc rồi quay về chỗ ngồi.

Mở sách bài tập, vuốt phẳng trang giấy nhàu, cầm bút, chăm chú vẽ từng nét.

Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, không cần cố gắng cũng có tương lai sáng lạn chờ sẵn.

Nhưng tôi thì khác.

Tôi muốn học, muốn làm việc, muốn có bạn bè… Mọi thứ đều rất quý giá đối với tôi.

Dù sao đời trước, tôi đã đau khổ quá nhiều rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com