Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 2



4

Tối hôm đó, khi Cố Du đã ngủ say, tôi mặc đồ ngủ lặng lẽ lên tầng thượng.

Ngồi trên tầng cao nhất của biệt thự, nhìn ra khu nhà giàu rực rỡ ánh đèn, nơi tràn ngập sự xa hoa và mục ruỗng, tôi khẽ mỉm cười.

Cánh tay dùng sức, cơ thể bật lên không trung.

Cảm giác mất trọng lực kéo đến, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cái lồng tuyệt vọng ấy.

Cố Du tưởng rằng chỉ cần để tôi nhìn thấy Khương Triều Sinh sống một cuộc đời bình thường là có thể khiến tôi quên anh ấy.

Nhưng anh ta đã sai.

Thấy Khương Triều Sinh đang tận hưởng hạnh phúc và những niềm vui trần tục, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng có thể buông bỏ mối vướng bận trong lòng.

Từ nay, trong ký ức cằn cỗi và hoang vu ấy, sẽ không còn điều gì khiến tôi lưu luyến nữa.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, tôi nghĩ.

"Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi nhất định, nhất định sẽ tránh xa Cố Du, vĩnh viễn không bao giờ dây vào con ác quỷ đó."

5

Tôi quay lại năm cấp ba, năm tôi mười tám tuổi.

Lúc này Cố Du đang mặn nồng với cô bạn gái thứ tám, còn tôi thì chưa từng gặp Khương Triều Sinh.

Đêm nhận ra mình đã sống lại, tôi chạy vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt non nớt, thuần khiết trong gương mà vừa cười vừa khóc, cuối cùng ôm lấy mặt, nhỏ giọng nức nở.

Một lúc sau, mắt sưng đỏ cả lên, tôi run rẩy đưa tay chạm vào làn da mịn màng không tì vết của mình.

Tôi siết chặt cán d.a.o trong tay.

Cánh tay giơ lên, m.á.u tươi chảy dọc theo gò má—

Tôi tự hủy hoại khuôn mặt của mình.

6

Vết thương quá sâu, nếu không phẫu thuật, chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nó kéo dài từ một bên má xuống đến đuôi mắt.

Mẹ đau lòng mắng tôi sao lại bất cẩn như vậy, còn bác quản gia đến thăm tôi, khi thấy gương mặt tôi bị hủy hoại, ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ, đặt ly sữa xuống rồi rời đi.

Chắc ông ta đi báo lại cho cậu chủ rằng tôi không còn giá trị để được nuôi dưỡng nữa.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Du nhướng mày đầy khinh bỉ, ngậm điếu thuốc giữa hai ngón tay, lắc đầu tiếc rẻ nói:

"Vốn còn định nuôi chơi một thời gian, đáng tiếc mặt bị hủy rồi..."

7

Sau khi vết thương lành, tôi nói với mẹ muốn chuyển đến ký túc xá trường học.

Trước đây tôi từng đề cập chuyện dọn ra ngoài nhưng luôn bị Cố Du gạt phắt đi, lần này anh ta lại không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi một lúc rồi "chậc" một tiếng.

Tôi lễ phép hỏi anh ta một tiếng: "Được chứ?"

"Đi đi."

Anh ta khoanh tay, nhíu mày nói: "Xấu xí đến khó coi, nhìn liền phát bực."

Tôi siết chặt quai cặp trong tay, lấy khẩu trang xanh từ túi áo ra đeo lên mặt, cúi đầu lặng lẽ rời khỏi.

Tôi chưa bao giờ có tư cách để chống lại Cố Du, chưa từng.

Kiếp trước, lúc đầu tôi không chịu khuất phục, ra sức vùng vẫy chống đối, thậm chí tát anh ta một cái.

Khoảnh khác đó ánh mắt Cố Du trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn g.i.ế.c người.

Nhưng rồi anh ta bóp cổ tôi quăng lên giường, giày vò cả đêm, vẫn không lấy mạng tôi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lúc đó tôi ngây thơ nghĩ, đã không g.i.ế.c tôi thì tôi có thể tiếp tục chống lại anh ta đến cùng.

Nhưng ngay sáng hôm sau, Cố Du đã làm thủ tục cho tôi thôi học.

Anh ta tịch thu điện thoại, sai người kéo tôi đi, nhốt vào căn biệt thự hoang vắng giữa núi suốt ba năm.

Không được nói chuyện với bất kỳ ai, không được bước chân ra ngoài nửa bước, không TV, không máy tính, không có bất kỳ phương tiện nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ba năm đó, Cố Du đã nuôi tôi thành một kẻ điên.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com