Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 26



Nước mắt anh ấy rơi như mưa, khóe mắt đỏ hoe.

Tôi nhìn đến ngây người, không thể kìm được mà hôn lên nước mắt nơi khóe mắt anh ấy.

Một lúc sau, tôi hỏi anh ấy: "Anh có tin vào kiếp trước và kiếp này không?"

53

Giữa những ràng buộc giữa tôi và Cố Du, tôi tưởng rằng Khương Triều Sinh sẽ buồn, sẽ giận tôi, sẽ hỏi tôi đã giấu anh ấy điều gì.

Nhưng anh ấy không làm vậy.

Chỉ nằm cuộn tròn trên giường, quấn chặt chăn, môi mím lại đầy tủi thân và cô đơn, hỏi tôi khi nào có thể về nhà.

Đôi mắt anh ấy đỏ tấy, ẩn chứa những giọt nước mắt, nhìn tôi đầy lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng, khiến tôi không thể tiếp tục giấu anh ấy nữa.

"Em đã c.h.ế.t một lần rồi, Khương Triều Sinh."

Tôi ngồi thẳng dậy, kể lại mọi chuyện về Cố Du, nhưng vẫn khéo léo giấu đi những phần liên quan đến Khương Triều Sinh.

Dù vậy, anh ấy vẫn thở nhè nhẹ, yên lặng nghe tôi kể, những ngón tay dần dần nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Mặt anh ấy tái nhợt: "Lúc nhảy xuống có đau lắm không?"

"Không sao."

Tôi khẽ cười: "Chết rồi thì không đau nữa."

Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, nước mắt nóng hổi thấm vào bộ đồ ngủ của tôi, nghẹn ngào nhưng không thể nói thành lời.

Tôi tựa đầu lên vai anh ấy: "Mọi chuyện đã qua rồi."

"Việc không đẩy em không phải lỗi của anh."

Với vụ mưu sát mức độ này, kiếp trước tôi đã ở bên Cố Du, chứng kiến vô số âm mưu, vì thế đã rèn luyện được phản xạ.

Còn Khương Triều Sinh chỉ mới 21 tuổi.

"Anh vốn dĩ không nên biết những thứ này."

Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt anh ấy: "Cuộc sống của chúng ta vốn không nên có những nguy hiểm như vậy.”

"Em chỉ là một người bình thường, chỉ muốn cùng anh sống cuộc đời giản dị như bao cặp vợ chồng khác, anh không cần phải biết cách đẩy tôi ra khỏi xe khi gặp tai nạn, chỉ cần nhớ sở thích của em, nhớ sinh nhật em, nấu bữa tối cho em, làm bánh ngọt, mua tiramisu cho em…"

Cuối cùng, tôi đặt trán lên trán anh ấy, nói đầy nghiêm túc và chân thành.

"Em thích anh, rất thích anh, ít nhất bây giờ, em không yêu ai hơn anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Em muốn sống với anh, sống cả đời này… Anh đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, được không?"

54

Cố Du trở thành người thực vật.

Khi nhận được tin này, tôi ngây người, đầu óc trống rỗng.

Anh ta… cứ thế ngã xuống sao?

Cảm giác này khiến tôi không thể tin được.

Kiếp trước, tôi và anh ta đã đấu tranh với nhau bao lâu, bao nhiêu lần gặp phải mưu tính, âm mưu, kể cả tôi cũng đã đ.â.m anh ta mấy nhát, nhưng anh ta vẫn bình an vô sự.

Thế mà giờ anh ta lại dễ dàng ngã xuống như vậy…

Tôi cố giấu đi sự lo lắng và bất an trong lòng, ôm chặt Khương Triều Sinh đang vẽ tranh bên cạnh.

55

Khi Cố Du tỉnh lại, tôi đang đứng bên giường anh ta, cắm một bó hoa lily vào bình.

Không ngờ, trái tim tôi đột nhiên thắt lại, rồi lại hơi ngẩn ra khi nhìn thấy ánh mắt mơ màng, nhạt nhòa của anh ta.

Tôi thử gọi: "Cậu chủ?"

"Ừ."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh ta nhíu mày, giọng khàn khàn hỏi: "Tại sao tôi lại ở bệnh viện?"

"Anh bị người ta tính kế gặp tai nạn, cảnh sát đã thụ lý vụ án rồi."

Tôi mỉm cười: "Tôi đi gọi vợ anh đến."

Anh ta không phản bác, thậm chí lười nhìn tôi, vẫy tay bảo tôi đi.

Ngoài phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc của anh ta qua lớp kính, tôi siết chặt túi xách trong tay.

Cố Du của kiếp trước đã không còn nữa… Anh ta c.h.ế.t rồi hay là… Hay là một điều gì khác…

Tôi cố gắng đè nén sự bất an trong lòng, quay người rời đi.

Nhìn ra bầu trời sáng trong không mây bên ngoài bệnh viện, tôi đưa tay che ánh mặt trời chói chang.

"Không tệ."

Tôi tự nhủ: "Đây đã là một kết thúc khá tốt rồi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com