Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 25



51

Đây là một vụ mưu sát nhắm vào Cố Du.

Chiếc Rolls-Royce lao về phía chúng tôi, rõ ràng là không có ý định để ai trong chúng tôi sống sót.

Mà tôi đã đẩy Khương Triều Sinh ra, còn Cố Du thì đẩy tôi.

Mục đích của vụ mưu sát đã đạt được.

Cố Du đã ở trong phòng mổ suốt sáu tiếng đồng hồ và sau đó được chuyển vào phòng ICU.

Tôi ngồi ngẩn ngơ ngoài phòng mổ, tay ôm chiếc cốc giữ nhiệt.

Trên tay tôi là vết m.á.u dính lại từ lúc tôi ôm anh ta lên cáng, dính đặc sệt và ghê tởm, làm tôi nhớ đến dáng vẻ tái mét như đã c.h.ế.t của anh ta.\

Cổ tay tôi run rẩy mạnh, chiếc cốc giữ nhiệt rơi xuống đất, nước nóng đổ ra ngoài.

Tôi chợt nhận ra, chưa kịp cúi xuống thì Khương Triều Sinh đã nhặt lên chiếc cốc, đổ đầy nước và đưa cho tôi.

"Em uống chút nước đi."

Anh ấy đưa cho tôi hai chiếc bánh bao, nhẹ nhàng nói.

"Tối nay em chưa ăn cơm, em có đói không?"

Cảm giác cận kề cái c.h.ế.t khiến các giác quan của tôi trở nên mơ hồ, tôi ngẩng đầu lên chậm chạp, nhìn Khương Triều Sinh, nhìn anh ấy từ ánh mắt mong chờ chuyển sang thất vọng, rồi cuối cùng là nỗi buồn.

Tôi không kìm được, bật khóc nức nở.

Sà vào lòng anh ấy, ôm chặt vai anh ấy, vừa khóc vừa gọi.

"Em sợ lắm, Khương Triều Sinh, em sợ lắm, suýt chút nữa đã bị xe đ.â.m vào, suýt chút nữa em đã c.h.ế.t rồi…"

Nước mắt tôi thấm ướt áo anh ấy, tôi khóc đến mức không thở nổi, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ấy kiên nhẫn lau nước mắt cho tôi, vừa lau vừa an ủi.

"Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi, sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu, chúng ta nghĩ về những chuyện vui vẻ nhé?”

"Đừng khóc nữa, được không? Nếu cứ khóc, mắt em sẽ sưng lên đấy."

Anh ấy cúi xuống, hôn lên mắt tôi.

52

Khương Triều Sinh đang an ủi tôi, nhưng cũng giấu đi nỗi thất vọng của chính mình.

Màn đêm buông xuống, anh ấy ôm chiếc gối hình con gấu bông dâu, ngồi yên lặng trên ghế bập bênh ngoài ban công, cúi đầu cắn môi.

Nỗi thất vọng tỏa ra từ anh, dần dần biến thành một hình ảnh buồn bã, ngốc nghếch như một con ngỗng ngớ ngẩn.

Tôi đi vào, quàng tay quanh cổ anh ấy, nhẹ nhàng hỏi: "Anh sao thế?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Anh… Cảm thấy mình quá vô dụng.”

"Vẫn không bảo vệ được em, lại còn phải nhờ em bảo vệ anh."

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp nhuốm vẻ mơ hồ: "Anh không hiểu, tại sao khi chiếc xe lao tới, anh lại không đẩy em ra? Chẳng lẽ anh sợ c.h.ế.t đến vậy…"

"Được rồi, đừng nói nữa."

Tôi vội vàng ngắt lời anh ấy, chuyển sang ngồi trên đùi anh ấy rồi nói tiếp.

"Đây không phải là lỗi của anh."

"Đừng an ủi anh nữa."

Anh ấy cúi đầu, buồn bã như một con gấu túi đang tìm kiếm hang động để ngủ đông.

"Anh biết anh không đủ tốt, không bằng cậu chủ Cố, không xứng với em…"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com