Tôi và Khương Triều Sinh đã nộp đơn xin học ở nước ngoài, giấy tờ đã hoàn tất, bất ngờ tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Du.
Anh ta nói muốn gặp tôi một lần, giọng nói trầm đục: "Có vài chuyện, tôi vẫn muốn hỏi trực diện."
Tôi đồng ý.
Tại một quán cà phê sáng sủa, tôi nhìn thấy Cố Du rõ ràng đã gầy đi nhiều.
Anh ta đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy tôi, ánh mắt anh ta tập trung lại, gật đầu chào tôi.
Anh ta đẩy một tờ giấy về phía tôi: "Đây là di chúc của anh ta."
Tôi không hiểu: "Ai?"
Cố Du im lặng, cứ thế im lặng nhìn tôi, nhưng tôi có thể đọc được điều gì đó trong ánh mắt anh ta, tôi lặng lẽ cầm lấy tờ giấy, cúi đầu đọc.
Càng đọc, đầu tôi càng nhói lên: "Anh ta…"
"Em không nhìn nhầm đâu."
Cố Du trầm giọng nói: "Anh ta để lại toàn bộ tài sản cho em."
Tôi mím môi: "Bây giờ anh không sao cả, bản di chúc này chắc cũng không còn giá trị, hôm nay anh tìm tôi là vì lý do gì?"
"Anh ấy còn để lại cho tôi một mảnh giấy."
"Hả?"
"Yêu cầu tôi mãi mãi không được thích em."
Tôi ngây ra.
Cố Du tiến gần về phía trước, hơi cúi người: "Hôm nay tôi không có ý gì khác.”
"Sau khi tỉnh lại, mọi người đều nói tôi yêu em sâu đậm, đến mức chấp nhận làm một con ch.ó liếm.”
"Tôi thấy điều này thật buồn cười, làm sao tôi lại có thể thích một người phụ nữ như em?"
"Hứa Minh Nguyệt, em có thấy điều này buồn cười không?"
Anh ta nhìn tôi chăm chú, tôi không biết phải trả lời thế nào cho đúng, chỉ có thể theo bản năng đáp lại anh ta.
"Đúng là rất buồn cười.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh là mặt trăng trên trời, tôi là bùn dưới đất, vốn dĩ không có sự liên quan gì, sao có thể mang chuyện tình cảm ra mà nói."
Anh ta hình như hài lòng với câu trả lời của tôi, gật đầu, sau đó hỏi chuyện khác.
"Em định đi du học sao?"
"Đúng vậy."
"Tiền có đủ không?"
"Cũng tạm."
"Không đủ thì nói với tôi, dù sao chúng ta cũng có chút ân tình, tôi không thể nhìn em c.h.ế.t đói được."
Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, trong đó thoáng hiện sự hứng thú, cuộn trào như xoáy nước của địa ngục.
Tôi mỉm cười: "Tôi hiểu rồi."
Việc du học không thể trì hoãn thêm nữa.
57
Tôi không định về nước, vừa tới nước ngoài đã bắt đầu tìm kiếm mua nhà.
Chúng tôi nuôi một chú chó rất lớn.
Vào ngày chuyển nhà, tôi nhìn thấy người dọn vệ sinh đang làm việc, quay lại thì thấy Khương Triều Sinh đứng trong sân, hơi khụy gối, gọi chú chó.
Chú chó lớn lao đến vồ lấy anh ấy, khiến anh ấy ngập vào lớp lông thú.
Anh ấy cười.
Tôi cũng cười, cười đến mức không thể thở nổi.
Một ngày ba bữa, đùa giỡn, thậm chí cãi vã, tất cả đều là cuộc sống bình dị của một gia đình bình thường.
Không có đe dọa, không có sự uy hiếp, không có sự áp bức hay sỉ nhục, càng không có cảm giác lo lắng, căng thẳng hay những chiếc camera giám sát đầy nhà.
Cuộc sống mà tôi đã mong đợi lâu lắm, sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng đã đến với tôi.
Thật sự rất khó khăn.
Những giọt nước lấp lánh trong mắt, tôi không kìm được nụ cười, chạy vội đến, nhào vào lòng Khương Triều Sinh.