Cường Thủ Hào Đoạt - Kiều Mạch Họa

Chương 24



Cố Du luôn nghĩ kiếp trước tôi tự sát vì đau lòng khi thấy Khương Triều Sinh lấy vợ, nhưng không phải.

Mười năm không gặp, tình cảm tôi dành cho anh ấy đã phai nhạt, chỉ còn lại nỗi áy náy vì đã hủy hoại cuộc đời anh ấy, khi thấy anh ấy sống ổn định, tôi yên tâm ra đi, thoát khỏi thế giới mà chẳng còn gì lưu luyến.

Còn kiếp này, từ quen biết lại, thấu hiểu nhau, đến việc anh ấy theo đuổi tôi, rung động, tất cả đều thuận tự nhiên.

Tôi chưa từng ép buộc, cũng chẳng muốn từ chối.

"Anh có quyền thế, chỉ cần một cái vẫy tay là hủy diệt cả đời người khác.*

"Nhưng anh ấy phải đi từng bước nhọc nhằn, nỗ lực gấp trăm lần mới có thể cứu tôi.”

"Trong lúc tất cả đều bỏ rơi tôi, chỉ có anh ấy còn nhớ tôi buồn, bảo tôi đừng sợ, rằng cho dù phải hy sinh cả bản thân mình thì anh ấy cũng sẽ giúp tôi."

Mắt tôi dần đỏ hoe, kiên quyết nhìn thẳng vào Cố Du, nói rõ ràng từng chữ.

"Anh hỏi mình thua kém anh ấy ở đâu?”

"Vậy tôi trả lời, anh ấy hiện tại là chồng tôi.”

"Người trong mộng bao giờ cũng đẹp nhất, trong mắt tôi, anh ấy là người tuyệt vời nhất, anh không thể so sánh được."

50

Khương Triều Sinh không hiểu chúng tôi đang nói gì.

Nhưng anh ấy vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không hề buông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Du nhìn bàn tay đan chặt của chúng tôi, mệt mỏi xoa trán, sau đó bật cười chua chát.

Anh ta lẩm bẩm: "Nguyệt Nguyệt, là em ép tôi."

Anh ta bước về phía tôi.

Xung quanh bỗng vang lên tiếng động cơ ầm ầm, nhịp nhàng như có chủ đích.

Ánh đèn pha chói lóa chiếu thẳng về phía chúng tôi, khói bụi cuộn lên, tôi kinh ngạc nhìn Cố Du.

"Anh muốn làm gì? Định cho xe đ.â.m c.h.ế.t tôi sao?"

"Không phải tôi!"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cố Du cũng giật mình, mắt cảnh giác, kéo tay tôi định chạy.

Nhưng đã muộn, chiếc Rolls-Royce đen ập thẳng tới—

Tôi không do dự đẩy Khương Triều Sinh ra xa.

Tiếng động cơ gầm rú bên tai, m.á.u trong người như đông cứng, đầu óc trống rỗng.

Có ai đó ôm lấy tôi, xoay người rồi đẩy mạnh, tôi nghe thấy tiếng va đập nặng nề cùng tiếng rên yếu ớt dần tắt.

Không phải tôi sao...

Vết xước ở cổ tay khiến tôi tỉnh táo trở lại.

Tôi nhìn thấy Cố Du nằm trong vũng máu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com