Tôi và Khương Triều Sinh đã có nửa tháng sống yên ổn.
Anh ấy không hỏi tôi về những gì đã xảy ra hôm đó.
Chỉ là tôi cứ suy nghĩ về câu nói cuối cùng của anh ấy, lòng không yên, cảm giác lo lắng và bất an dường như cũng đã truyền sang Khương Triều Sinh.
Anh ấy đặt máy tính xuống, cúi đầu thở dài một tiếng.
Anh ấy ôm tôi, để tôi ngồi lên đùi anh ấy, hai má cọ vào da thịt tôi.
"Minh Nguyệt, đừng sợ nhé.”
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta luôn có cách giải quyết."
"Nếu em bị anh ta nhốt, anh sẽ cứu em chứ?"
"Tất nhiên!"
Anh ấy trả lời không chút do dự: "Tôi sẽ đưa em đi trốn, chúng ta coi như chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, đừng căng thẳng quá."
Anh ấy vuốt tóc tôi, giọng điệu dịu dàng: "Em là người anh đã phải rất vất vả mới có được, anh sẽ không bao giờ từ bỏ."
"Khương Triều Sinh."
Tôi không kìm được nghẹn ngào, khẽ nói.
"Thật xin lỗi, chúng ta có nên tạm xa nhau không…"
"Chúng ta đi siêu thị mua đồ đi."
Anh ấy ngắt lời tôi: "Nhà hết xì dầu rồi."
48
Dưới ánh đèn đường mờ ảo và làn gió đêm thoảng nhẹ, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Triều Sinh, đứng im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Anh ấy quay lại, ánh mắt đầy sự thắc mắc: "Sao thế?"
Tôi bước tới ôm lấy eo anh ấy, nhón chân hướng về phía ánh đèn vàng cam, khẽ chạm môi vào đôi môi anh ấy.
Một lúc sau, tôi áp trán vào trán anh ấy rồi thì thầm: "Em thích anh."
Khương Triều Sinh mỉm cười, giọng ấm áp: "Anh cũng thích em."
Anh ấy cúi xuống vuốt tóc tôi, rồi cắn nhẹ môi tôi, nói trong hơi thở nồng nàn.
"Đừng bao giờ nói chia tay với anh, được không?"
"Được ạ, em—"
"Hứa Minh Nguyệt."
Một giọng nói lạnh lẽo, quen thuộc đến rợn người vang lên từ phía sau.
49
Cố Du đứng một mình dưới ánh đèn đường không xa, bộ vest đen hòa vào màn đêm, giọng nói ẩm ướt như có sương khuya.
"Tôi có nên vỗ tay chúc mừng hai người không?"
Tôi đứng che chắn trước mặt Khương Triều Sinh.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, mắt dần đỏ lên: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu, tôi thua cậu ta ở điểm nào?”
"Tôi giàu hơn, đẹp trai hơn, đối xử với em tốt hơn, những gì cậu ta có thể cho em, tôi đều có thể gấp trăm lần, vậy mà em đến việc ghét tôi cũng chán ghét."
Giọng anh ta run rẩy: "Em thậm chí sẵn sàng c.h.ế.t vì cậu ta—"
"Tôi không c.h.ế.t vì anh ấy."
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Khương Triều Sinh, ngẩng mặt nhìn Cố Du.
"Tôi chỉ là nhìn thấy anh ấy sống tốt, không còn tâm sự gì, nên không muốn sống nữa mà thôi."